Trách không được nàng cứ quấn chặt lấy hắn mãi không tha. Hóa ra là căn bản không buông tha cho cái bo tàng kia, căn bản nàng ta cũng không tin nơi này thật sự là địa phận phong ấn yêu tăng nam ba.
Miêu Nghị ở trong lòng lẩm bẩm, có thể nói vừa bực mình lại vừa buồn cười. Trước lúc đến viên tinh cầu này, thậm chí nữ nhân này còn hoài nghi nơi này là địa phận phong ấn yêu tăng nam ba, hết lần này đến lần khác bản thân hắn phải giải thích cho nàng hiểu. Đến bây giờ nói nơi này là địa phận phong ân yêu tăng nam ba rồi thì nữ nhân lại không tin, không biết đây là tật xấu gì nữa.
Trong lúc nghĩ đến, Miêu Nghị cau mày càng chặt. Hầu như hắn có thể khẳng định, một khi xác định được vị trí của bảo tàng, sợ rằng nữ nhân này sẽ nổi đóa lên dốc sức liều mạng mà cướp đoạt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một khi phát hiện nơi đây thật sự là địa phận phong ấn yêu tăng nam ba, không biết nữ nhân này sẽ có cảm tưởng gì nữa. Đoán chừng cũng không còn tâm tư mà dốc sức liều mạng với mình nữa, mà phải nghĩ biện pháp cầu xin mình đưa nàng thoát thân.
Nhìn về phía hẻm núi nàng chỉ, Miêu Nghị thu lại tâm tư buồn cười của mình, trong lòng âm thầm cảm khái. Cuối cùng đã đến, cũng không biết Bát Giới còn ở nơi đó hay không. Có khỏe hay không, thật không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Hắn thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418326/chuong-2941.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.