Gặp người nhà đành chịu thua rồi, thái độ của Miêu Nghị cũng thay đổi rất nhanh, hắn đưa tay giả vờ ngăn trở ngựa của người liên lạc Thanh Nguyệt:
- Nếu như Cung chủ bằng lòng bái kiến, cũng không nên gây ra hiểu nhâm gì, cứ đợi lệnh thông qua rồi hãy nói.
Thanh Nguyệt lộ ra ánh mắt hồ nghi, hắn sẽ không phải thật sự đi một mình thôi chứ?
Miêu Nghị lại làm như không có việc gì bay ra khỏi đám người cùng nàng kia bay đi.
Thanh Nguyệt cũng không dừng lại nữa, hắn hiểu được có lẽ Nguyệt Hành Cung cũng không có lá gan dám mưu đồ xằng bậy với Ngưu đô thống đâu. Nếu không Nguyệt Hành Cung sẽ phải nhận lấy một hậu quả không chống chọi nổi, chỉ sợ rằng gặp phải điều gì đó ngoài ý muốn mà thôi. Dù sao hiện tại Miêu Nghị cũng rất ảnh hưởng đến sự an nguy của mọi người.
Từ trên bầu trời nhìn xuống, cung điện trong hồ nước trên đỉnh núi cũng không lớn lắm, sau khi hạ xuống mới cảm nhận được sợ rộng lớn của tòa Tử Thủy Tinh cung điện này. Đứng đấy sừng sừng phản chiếu ở trong nước, từng tia sóng cực ngắn bập bềnh, tươi mát tuyệt mỹ.
Miêu Nghị cùng nàng kia đã đáp xuống đầu cầu ven hồ, cây cầu này không được tính là rộng nhưng rất tinh xảo, dài hơn một trăm mét nối thẳng đến cửa chính của Tử Thủy Tinh cung điện.
Bước trên cây cầu thủy tinh tinh xảo không nhiễm chút bụi, nhìn trái phải lại thấy bóng của mây trắng in trên mặt sông xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2418257/chuong-2907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.