Chương trước
Chương sau
Đúng vây a! Rốt cuộc sẽ là ai chứ? Ngưng hẳn liên hệ với Dương Khánh xong, Miêu Nghị cũng suy tư về vấn đề này, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra nguyên cớ, cũng sẽ không muốn nghĩ nữa rồi, giờ này trên tay còn có không ít chuyện cần phải xử lý, tạm thời không có thời gian dồn tinh lực ở trên vấn đề này.

Long Tín nói cái chuyện “chỉnh thể thăng cấp” thì cần phải đi tranh thủ, chuyện Đô Thống phủ tuyên chỉ cũng cần phải giải quyết. Điểm trú đóng của đội ngũ mười vạn và vấn đề phân bố binh lực đều phải giải quyết. Nếu như đã thành U Minh Tổng Trấn, sẽ không có khả năng tiếp tục co đầu rút cổ ở một cái Đãng Âm sơn này.

Một vị của Tổng Trấn phủ đi ra ngoài phong trần mệt mỏi vội vội vàng vàng chạy về, đi tới cửa lột ngay mặt giả hiệu xuống, không phải là người khác, chính là Từ Đường Nhiên. Bảo vệ cửa mới tới không nhận ra hắn, ngăn hắn lại. Từ Đường Nhiên đưa ra quan thân ngọc điệp rất tức giận, rất nghiêm túc cường điệu nói với thủ vệ:

- Ta chính là Tổng Trấn phủ Phó tổng trấn Từ Đường Nhiên!

Cái tên thủ vệ này nghe nói qua, biết là thủ hạ tâm phúc của Đô Thống đại nhân, ngặt một cái là không được biết hắn, cứ lấy Quan phương Ngọc điệp chứng minh thân phận Từ Đường Nhiên, nhưng vẫn không dễ dàng cho hắn đi vào, cần lần nữa xác nhận lại cho đúng thật.

Thủ vệ cũng không phải không để Từ Đường Nhiên vào trong mắt. Dĩ nhiên rồi, thật ra cũng có một chút ý tứ không coi vào đâu như vậy.

Đối với toàn bộ Quỷ Thị Tổng Trấn phủ mà nói, cái đám mới tới này ngoại trừ Ngưu Hữu Đức, những người khác thật sự chưa chắc được bọn họ để vào trong mắt. Loại kiêu căng đó không phải tới từ trên thân phận địa vị mà là đến từ trên thực lực tự thân tu hành mà ra. Mà an toàn của Miêu Nghị ít nhất trước mắt trong toàn bộ đội ngũ mười vạn người này mà nói, đã là nhận thức chung, là bảo đảm chủ yếu.

Phản bội Tứ Quân đầu phục bên này phải là hạ quyết tâm và dũng khí lớn bao nhiêu. Một khi Miêu Nghị xảy ra chuyện, phía trên rất có thể hác phái người đến để chỉnh đốn tiếp thu chi đội ngũ này. Ai biết là người của phương thế lực nào. Bóng ma phản bội Tứ Quân sợ bị trả thù một mực đặt trĩu nặng ở trong lòng bọn họ. Thật sự là thế lực Tứ Quân quá to lớn rồi. Không cẩn thận một chút có thể khiến cho bọn họ vì mọi hành vi của mình mà bỏ ra cái giá phải trả đau đớn thê thảm vô cùng. Cho nên đối với bọn họ mà nói, Miêu Nghị không thể xảy ra chuyện, ít nhất trước mắt mà nói tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Danh tiếng phản bội còn chưa đi qua, mọi người đều còn chưa đứng vững bước chân, sở dĩ sẽ không dễ dàng khiến cho người ngoài lẫn vào tiếp cận hoặc uy hiếp đến an toàn của Miêu Nghị.

May mắn là, Tuyết Linh Lung biết trước là trượng phu sẽ trở về nên đã bồi hồi ở trong nhà chờ nghe được thanh âm bên ngoài nhanh chóng kéo váy bước nhanh đi tới cửa, thấy thế nhanh chóng hóa giải. Thủ vệ không phải là không tín nhiệm Tuyết Linh Lung. Cho đến khi liên lạc được Dương Triệu Thanh lên tiếng rồi, mới cho Từ Đường Nhiên đi vào.

Từ Đường Nhiên mang trên mặt thần sắc mệt mỏi đi vào xong, trong lòng rất sầu lo, mới ly khai thời gian hai ba năm, tự bản thân mình đường đường là Quỷ Thị Phó tổng trấn mà thậm chí ngay cả cửa của Tổng Trấn phủ đều vào không được rồi. Mà nhìn phản ứng của những thủ vệ dường như cũng không quá coi mình vào trong mắt, chuyện mà tự bản thân mình lo lắng rốt cục xuất hiện rồi.

Thấy hắn gương mặt mệt mỏi Tuyết Linh Lung nương theo cùng đi nói:

- Đại nhân, ngài gương mặt đầy vẻ mệt nhọc, đi tắm rửa trước thay quần áo đi.

- Không cần rồi. Ta đi trước gặp Tổng trấn... Gặp Đô Thông đại nhân, tắm rửa sạch dáng vẻ không giống như là đã làm qua chuyện vậy.

Từ Đường Nhiên ném lại lời nói bước nhanh hơn, tâm tư căn bản cũng không tập trung lên trên người của Tuyết Linh Lung.

Không có biện pháp, trong lòng hắn lo lắng a, Tuyết Linh Lung ở bên này chính là ánh mắt của hắn, chuyện xảy ra bên này hết thảy đều được Tuyết Linh Lung hồi báo với hắn kịp thời. Hai vị Hiển Thánh cao thủ về đầu tìm nơi nương tựa với Miêu Nghị làm thiên hạ chấn kinh xong, hắn liền có chút sốt ruột rồi. Hai vị Hiển Thánh cao thủ a, mình ở Tổng Trấn phủ vị trí ở dưới một người trên mọi người chẳng phải là nguy hiểm rồi hay sao?

Hắn rất muốn trở về đến ôm đùi Miêu Nghị, nhưng mà chuyện trên tay không làm xong không có biện pháp trở về a. Chuyện gì cũng đều không làm xong, tay không trở về thì làm thế nào báo cáo kết quả công tác đây? Chỉ sợ để lại cho đại nhân ấn tượng kém hơn!

Sau đó được biết bên này mười vạn đội ngũ gần như mộ binh đủ rồi. Hắn lại càng lo lắng sốt ruột hơn, Tổng Trấn phủ thăng lên thành Đô Thống phủ, tự bản thân mình chính là cái vị trí nào đây? Đại nhân sẽ an bài bản thân mình ra sao? Bản thân mình qua nhiều năm như vậy bò đến bước này như hôm nay cũng thật không dễ dàng, vẫn luôn đi theo bước chân của đại nhân mà tiến lên.

Lần này nếu đột nhiên tách rời lạc nhịp rồi, bên người đại nhân lại có những cao thủ khác có thể dùng, một khi rơi ở phía sau một bước nói không chừng nhất định sẽ trở thành bước ngoặt của vận mạng mình. Một bước ngoặt dừng lại không tiến thêm nữa, hoặc là đi xuống sườn núi!

Vì thế hắn quyết liều bằng bất cứ giá nào rồi. Quả thực là không từ thủ đoạn, vận dụng các loại tư nguyên có thể động dùng tới vốn để dành được trong những năm này, tiền tiêu phí ra ngoài quả thực giống nước chảy vậy. Những năm này để dành được tài vật trên cơ bản thoáng một chốc đã bị móc rồng rồi.

Nhưng chỉ cần có thể đạt đến mục đích, thì tiền đã không cần thiết nữa. May mà công phu không phụ lòng người, chuyện Tụ Hiền đường nhận người rốt cục có chút thành tích, rốt cục làm ra điểm thành tích có thể mang ra báo cáo trên tay, cho nên hắn lúc này mới tạm thời thoát thân, nhanh chóng chạy trở về.

Ai ngờ người đi ở trên đường, lại nhận được Tuyết Linh Lung truyền tin, nói Cận Vệ quân đã rút lui rồi, U Minh chi địa trực tiếp bị Thiên Đình chuyển thành lãnh địa trực thuộc Thiên Tẫn cung. Tổng trấn đại nhân nhảy vọt qua một cấp, trực tiếp tấn thăng thành Đô Thống đại nhân, thành U Minh Đô Thống chánh nhi bát kinh đường đường một đấng. Toàn bộ Quỷ Thị Tổng Trấn phủ có thể nói ai ai cũng tràn đầy hỉ khánh.

Người đang ở trên đường, Từ Đường Nhiên phải gọi là ngũ vị tạp trần, cảm khái không thôi. Lúc trước bao nhiều người không coi trọng đại nhân, quả thực là người trong thiên hạ đều không đánh giá cao, cảm thấy đại nhân đến bước đường cùng cần phải thua dưới tay những đại lão. Nhưng mới đi qua chẳng bao lâu a, chẳng những tìm được đường ra rồi, còn cứng rắn nghịch thế đảo ngược trở lại thành một phương chư hầu. Khả năng này, bản lãnh này ai có thể so sánh với a? Đại nhân đóng kịch đánh đố đều đùa đến triều đình rồi. Chân chính là phiên vân phúc vũ a, ít nhất mình thật không có bản lãnh này. Quả thực là rất lợi hại không còn biết trời trăng gì nữa a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.