Chương trước
Chương sau
Thượng Quan Thanh đang nhìn Tư Mã Vấn Thiên cúi đầu cụp mắt nghiền ոgẫm, có một số việc bệ hạ là người trong cuộc có lẽ không nhìn rõ, nhưng hắn ở Thiên Cung bình thản đứng nhìn lâu như vậy, giữa đại thần từ trên xuống dưới là kiểu gì thì hắn quá rõ. Tin tức hợp khẩu vị bệ hạ như vậy quả thật là đang tâng bốc Cao Quán bên Giám Sát Hữu Bộ, không hợp tác phong Giám Sát Tả Bộ Tư Mã Vấn Thiên, bình thường dù có loại tin tức này ước chừng cũng sẽ bị Tư Mã Vấn Thiên đè xuống, sao lần này lại trực tiếp đưa lên?

Hắn nhanh chóng ý thức tới một điểm, ánh mắt quét qua bụi để lại sau khi Thanh chủ bóp nát ngọc điệp, nhớ tới hai phần tấu sớ cùng nhau đưa đến, trong mắt xẹt qua một tia cười cợt, có qua phải có lại mà!

Nhưng ngay lúc này, Phá Quân lại nện ra một câu, quả thật như sấm bên tai, làm hắn tròn mắt, sừng sờ nhìn Phá Quân, trong lòng thầm mắng, con hàng này cứ không làm bệ hạ cao hứng một chút được hả? Ngươi không cần phải thường ở bên cạnh bệ hạ, ta đi theo bênh cạnh bệ hạ, một khi tâm tình bệ hạ không tốt, ngươi có biết cảm thụ gì không? Đồ khốn đáng chém ngàn đao!

Khóe miệng Tư Mã Vấn Thiên co rút, cũng nghiêng đầu nhìn sang Phá Quân, cái tên phá hứng này lại không biết giữ mồm!

Phá Quân khinh thường thuận tay ném ngọc điệp sang bên Võ Khúc, giống như ném thứ đồ bẩn.

Võ Khúc nhận đồ ngứa răng, vừa làm phép tra xét nội dung trong ngọc điệp, vừa liếc Phá Quân, trong lòng thầm than, cái tính thối này cần gì phải khổ vậy chứ!

Lại liếc phản ứng của Thanh chủ, quả nhiên, sắc mặt Thanh chủ đã sầm xuống, đột nhiên bùng phát, chỉ vào mũi Phá Quân mắng to:

- Lão phá đám, người liều mình làm việc cho trẫm đều là gian thần, thiên hạ chỉ có ngươi là trung thần phải không?

Vừa rồi thấy được những việc Cao Quán làm ở Khấu phủ, làm xấu mặt Khấu Lăng Hư, phải nói là sảng khoái, bày ra uy nghiêm Thanh chủ. Hắn đang uất ức vì thế cục hỗn loạn liền thoải mái hơn nhiều, ai ngờ còn chưa cao hứng được, liền bị xối cho một chậu nước lạnh, cảm giác này....

Phá Quân lập tức cứng cổ chống lại.

- Hiện tại thế cục vi diệu, vì nghĩ cho đại cục của bệ hạ, nhưng Cao Quán lại vì một tên thám tử không tiếc làm ra chuyện có thể kích động mâu thuẫn, có lẽ chỉ là vì để bệ hạ vui vẻ, lại có thể khiến thiên hạ máu chảy thành sông, làm thiên hạ bệ hạ khổ cực có được trở nên đại loại, đây không phải đại gian như trung là gì? Phàm chỉ biết một lòng nịnh bợ bệ hạ đều là gian thần!

Thanh chủ vừa đụng tới lời của tên này liền không nhịn được nổi nóng, giận dữ nói:

- Mạo hiểm tánh mạng đi làm việc ở trong mắt ngươi lại thành diễn trò cho trẫm vui vẻ? Người ta vì thủ hạ lấy thân mạo hiểm, ở trong miệng ngươi lại thành không chịu nổi như thế! Trẫm hỏi ngươi, năm đó khi ngươi ra sức bảo vệ Ngưu Hữu Đức có phải cũng là diễn trò?

Phá Quân:

- Hai chuyện căn bản không thể so sánh, bệ hạ nghênh đón Chiến Như Ý làm Thiên phi, nói cái gì đại cục cũng là vớ vần, cuối cùng thành sủng hạnh cá nhân, Ngưu Hữu Đức mắng rất hay, bên cạnh bệ hạ chính là thiếu người dám nói thật, chết không phải đáng tiếc! Nói đến chuyện này, thần không thể không nói, bệ hạ à, ngài ở lâu trong cung, bên cạnh không có một người thành tâm rất dễ bị người che mắt, mọi người đều báo tốt cho bệ hạ, không một ai dám nói lời thật, về lâu dài sao mà được chứ? Bệ hạ đứng đầu thiên hạ, nghe nhiều nịnh nọt lấy lòng, rất dễ hoa mắt mê man! Trong hậu cung chân chính cần là một nữ nhân có thể giúp bệ hạ khép mắt, là nữ nhân có thể khuyên bệ hạ không nên tự cho là đúng, khư khư cố chấp, là một nữ nhân có thể tùy lúc nhắc nhở bệ hạ giữ tỉnh táo, là một nữ nhân có thể tùy lúc nói lời thẳng khó nghe, mà không phải nữ nhân theo bệ hạ ca múa hoan lạc...

Nghe được cái gì tự cho là đúng, cái gì khư khư cố chấp, Thanh chủ muốn tròn mắt, đây quả thật là mắng hắn ngay trước mặt mọi người. Nhìn quanh, đều trống rỗng, không thấy thứ gì đập người, cuối cùng chỉ vào mũi Phá Quân cắt đứt lời luyên thuyên, giận dữ gầm thét:

- Cút cho trẫm!

Phá Quân còn không chịu ngậm miệng, Võ Khúc bên cạnh bất ngờ ra tay khống chế Phá Quân, ôm lấy Phá Quân đứng thẳng liền đi, hôm nay quả thật mắng hơi quá, còn để hắn nói tiếp thì coi chừng Thanh chủ muốn rút đao.

- Lão thất phu! Lão sát tài.....

- Thanh chủ chỉ vào người bị ôm đi không ngừng mắng, mặt cũng đỏ lên vì tức.

Tư Mã Vấn Thiên cùng Thượng Quan Thanh toát mồ hôi lạnh, cũng chỉ có Phá Quân, đổi thành người khác mắng bệ hạ như vậy chỉ sợ đã sớm bị đem đi chém đầu, thiên oai không dễ mạo phạm. Phá Quân có thể nhiều lần còn sống được coi như kỳ tích.

Hồi lâu sau, Thanh chủ hổn hển mới ổn định lại, cười lạnh.

- Thượng Quan, đặc chế một tấm lệnh bài “Lệnh hành thiên hạ”, trẫm muốn ở trước triều đường ban cho Cao Quán.

Tư Mã Vấn Thiên cùng Thượng Quan Thanh nhìn nhau, hiểu được, đây là hành động nhằm vào Khấu Lăng Hư nói Cao Quán một mình nói ra.

Thượng Quan còn đỡ, chỉ xem như cách làm của Cao Quán được lòng, lại tăng thêm một tầng quyền lực, sau này chấp pháp tra án càng không chút kiêng kỵ.

Tư Mã Vấn Thiên lại âm thầm kêu khổ, bản thân có qua có lại sao cảm thấy như lấy đá đập chân mình. Hiện tại nếu Cao Quán muốn xông vào Giám Sát Tả Bộ, mình còn có thể kiếm cớ ngăn cản được hả, sau này Cao Quán cầm theo lệnh bài mạnh mẽ xông vào, bản thân còn có thể, còn dám ngăn cản hả? Hơn nữa dường như có vẻ như hạ thấp danh tiếng Tả Bộ.

Còn đối với Thanh chủ mà nói, lại là cân nhắc khác, nếu là đao tốt, vậy phải mắc sắc bén mà dùng, nhất là ở cục diện hiện tại!

Non xanh nước biếc phong cảnh điền viên, tường đỏ ngói xanh, một tòa trang viên.

Mưa phùn kéo dài đập rào rào ngoài cửa sổ, Bùi Mặc nằm trên ghế, người đắp thảm lông mỏng, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghe giọt nửa nhỏ trên mái hiên, có cảm thụ khác.

Trên thang lầu gỗ truyền ra tiếng bước chân lên lầu, hắn không để ý, cho là người hầu làm. Hắn bị thương cứu ra từ Khấu gia, liền được Giám Sát Hữu Bộ an trí đến trang viên thế tục tĩnh dưỡng, nơi này đều là người phàm thế tục, không ai biết thân phận của hắn. Hoàn cảnh xung quanh dù không tuyệt vời như bồng lai tiên cảnh, nhưng hơn ở chỗ đạm bạc yên tĩnh, rất dễ làm lòng người bình thản, vô cùng thích hợp dưỡng thương.

Trước mắt xuất hiện bóng người chắn tầm nhìn ra cửa sổ, không phải người hầu, là một nam nhân râu quai nón. Có lẽ người phàm không nhìn ra, nhưng tu sĩ chỉ cần liếc thấy bộ mặt không có màu máu và sức sống là biết mặt nạ.

- A! Tiên sinh, sao ngài lại tới....

Bùi Mặc giật mình, giãy giụa muốn ngồi dậy.

Nam nhân râu quai nón đưa tay ấn xuống, một cổ pháp lực ấn hắn trở xuống, phát ra tiếng nói khàn khan.

- Ngươi bị trọng thương, không cần đa lễ, nằm đi. Chuyện lần này rất nguy hiểm, để ngươi mạo hiểm tính mạng đi làm, hại ngươi bị thương nặng như vậy, khó cho ngươi rồi.

Bùi Mặc vội nói:

- Bị thương một chút không có gì đáng ngại, hơi điều dưỡng thì không lâu là có thể khôi phục. Nhưng mà lần này có thể may mắn thoát được kiếp nạn cũng nhờ Giám Sát Hữu Sứ Cao Quán kịp thời xuất hiện, nếu không phải hắn tự mình chạy tới Khấu phủ đòi người, cũng không biết Khẩu phủ làm sao nể mặt Giám Sát Hữu Bộ thả tiểu nhân, chỉ sợ tiểu nhân đã không có cơ hội gặp lại tiên sinh. Ở điểm này, tiểu nhân không thể không thừa nhận, Cao Quán đối đãi huynh đệ Hữu Bộ thật không còn gì để nói, mọi người đều phục hắn. Đúng rồi, chuyện tiên sinh bàn giao, ta nghỉ hẳn là thành công, tiên sinh chỉ điểm không lâu Đường Hạc Niên liền xuất hiện. Ta xem phản ứng của hắn, hẳn là nghe được, như vậy...

Nam nhân râu quai nón xua tay cắt lời.

- Không cần phải nói rõ, ta đều biết chuyện lần này ngươi làm rất tốt.

ܖ

Đã biết rồi? Bùi Mặc cả kinh rốt cuộc vị này là ai?

Kiềm chế ngờ vực trong lòng.

- Tiên sinh có gì căn dặn cứ trực tiếp dùng tinh linh liên lạc là được rồi, không cần phải tự mình chạy tới, lỡ như bị người ta phát hiện chỉ sợ sẽ khó cho an toàn của tiên sinh.

Nam nhân râu quai nói thở dài:

- Lần này ta lộ mặt là cố ý tới thăm ngươi, lần này ngươi làm chuyện làm trong lòng ta thật áy náy, thật sự là chuyện khẩn cấp mới bất đắc dĩ ra hạ sách này.

Nói rồi lấy ra một vòng tay trữ vật đặt lên ngực Bùi Mặc.

- Một chút tài nguyên tu luyện tỏ ý xin lỗi.

Bùi Mặc vội khước từ.

- Không cần không cần, tiên sinh cho lần trước đã đủ cho Bùi Mặc dùng rất lâu, không cần phải phung phí nữa.

Nam nhân râu quai nón đẩy trở về.

- Bên trong có món pháp bảo, lúc mấu chốt có lẽ sẽ giúp ngươi hộ mệnh, cứ cất đi, đừng chối từ. Ta còn có chuyện, không tiện ở lâu, như vậy cáo từ, ngươi cứ yên tâm tĩnh dưỡng ở đây đi.

Bùi Mặc lại muốn ngồi dậy đưa tiễn, nam nhân râu quai nón đưa tay ấn vai hắn không cho dậy, người lóe lên đã như con gió biến mất trong màn mưa ngoài cửa sổ.

Bùi Mặc cầm vòng tay trữ vật sững sờ rất lâu...

- Cuối cùng rút quân rồi hả?

Thiên Nhai, một chủ quầy nắm lấy cánh tay tiểu nhị vào bẩm báo, mừng rỡ xác nhận.

Tiểu nhị gật đầu liên tục:

- Phải đó, quân đóng giữ yêu đạo Tinh Môn đã rút đi, nói là thao luyện binh mà kết thúc, phải trở về.

- Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi, làm hại ta còn tưởng là muốn tạo phản, một khi binh hoang mã loạn thì đừng nói buôn bán, thật là chuyện gì cũng có thể xảy ra. Năm đó khi tranh bá thiên hạ cuốn theo không biết bao nhiêu người, nghe nói người chết đếm không hết.

Chủ quầy vỗ ngực thở phào.

- Rút quân rồi, rút quân rồi, thao luyện kết thúc

rồi.

Trên đường phố ngày xưa vô cùng phồn hoa, hiện tại trở nên tiêu điều, lại có người chạy ra lớn tiếng hoan hô.

Trên đường phố nhanh chóng vang lên tiếng cười vui nói chuyện, trên cơ bản đều là người các cửa hàng, trên đường không có khách.

Tướng lĩnh canh giữ trên đầu tường thở phào, mặc giáp vẫn trực tiếp nằm ra đất, kêu rên. - Thật là thiếu chút hù chết ta.

Thiên binh thiên tướng xung quanh cũng lần lượt ngồi xuống cười ha ha, hiện tại Thiên Nhai thuộc Thiên Đình quản lý, một khi thật có tạo phản, những lính canh Thiên Nhai bọn họ không biết sẽ có kết cục gì. Tóm lại mặc kệ Thiên Nhai thuộc Thiên Đình quản, hay là chư hầu địa phương quản, một khi xảy ra chiến loạn thì bọn họ đều không tốt lành, đều là đối tượng bị phe đối lập cướp bóc.

Quỷ Thị, Miêu Nghị nghe nói Vân Tri Thu truyền đến tin tức Cao Quán tới cửa gây chuyện cũng thổn thức, nhưng mà cũng không coi là chuyện gì. Tên khốn Cao Quán này chính là tay sai tin cậy của Thanh chủ, ngông nghênh hết mức, làm chuyện như vậy rất bình thường, không có gì phải lạ. Hắn chân chính cảm khái là không ngờ tới Cao Quán lại dám vuốt mặt Khấu Lăng Hư, tình huống đó thật đúng là không sợ chết.

Hắn không để chuyện này trong lòng, hắn có chuyện khác phải làm, chạy tới Tín Nghĩa Các chủ động tìm Tào Mãn đòi uống trà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.