Trường Hồng âm dương quái khí đến một câu:
- Chỉ lo cho chính mình nhất thời thống khoái, cãi lời quân lệnh, người như thế giữ lại hậu hoạn vô cùng, bằng không trực tiếp chém ra ngoài.
- Chém tốt.
- Ừm, thưởng phạt phân minh thôi.
- A di đà phạt, lấy chính quân kỉ!
Bốn vị khác đã ở một bên bỏ đá xuống giếng, e sợ thiên hạ bất loạn.
Đan Tình trừng mắt liếc một cái, cuối cùng chắp tay bồi tội với Miêu Nghị nói:
- Có người chủ động khiêu khích, thuộc hạ nhất thời nóng máu, quanh thân đã thanh trừ hết, cũng không ai có thể nhìn đến thần… Tóm lại, thuộc hạ sai rồi, thỉnh thánh vương thứ tội, về sau tuyệt không dám phạm phải!
Hắn lộ ra hình dáng cho Tuyết Ngọc thấy cũng là phát tiết cảm xúc, biểu thị công khai nỗi buồn bấy lâu, muốn cho người biết hắn đã trở lại, Luyện Ngục không vây chết hắn.
Thánh vương? Yến Bắc Hồng cùng Bạch Hoàng Phượng đứng sau Miêu Nghị nhìn nhau, thánh vương cái gì? Tình huống gì?
Miêu Nghị đích xác muốn chém Đan Tình, nhưng biết hiện tại giết đại tướng cũng không phải lúc, cắn răng nói:
- Tạm thời tha cho ngươi một lần, lại có lần sau, không thể tha nhẹ nhàng!
- Đa tạ ơn thánh vương khai ân!
Đan Tình ngoan ngoãn thở dài cảm tạ.
Miêu Nghị biết người này giả vờ, vừa rồi hắn thấy thời điểm âm hại Tuyết Ngọc đã khiến hắn hiểu được.
- Hừ hừ…
Các vị đại tướng khác cười lạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2417990/chuong-2776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.