- Hoan hỉ thiện...
Từ Đường Nhiên hơi sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ nàng là người của Phật giới La Sát Môn?
Miêu Nghị xoay người, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện ra người này... Đừng xem nhìn người không trách dạng, cũng biết thật đúng là không ít, nói có trời đất chứng giám, bất luận nói đến phương diện nào, chuyện của ngươi đều có thể mặc bộ.
Từ Đường Nhiên bỗng bừng tỉnh đại ngộ, bồi thêm một câu:
- Chẳng lẽ đó chính là Thiên Ma vũ?
Miêu Nghị cười hắc hắc, làm ra vẻ “Ngươi cứ
nói đi“.
Từ Đường Nhiên hiểu rõ rồi, dở khóc dở cười nói:
- Cái này... La Sát Môn này thật đúng là dị
loại của Phật giới.
- Một đám người nói sắc tức là không, nói không tức là sắc, chết cũng có thể nói sống, sống cũng có thể nói thành chết, tóm lại bọn họ nói gì cũng đều có đạo lý. Phật giới nào có ngoại tộc, cá mè một lứa mà thôi?
Miêu Nghị khinh thường cười lạnh một tiếng.
Đối với điều này, hắn nhận thức rất sâu sắc, nguyên nhân không gì khác, chỉ vì gia đình hắn xuất Bát Giới, lão nhị kia ý mình là người xuất gia, bản thân mình làm gì đều đều nói tới đạo lý, đích thực là không đạo lý rồi, chứng minh một số chuyện người xuất gia không thể làm, thí dụ như háo sắc, nhưng Bát Giới lại phán một câu “Chúng sinh bình đẳng” bảo ngươi chớ coi hắn là người xuất gia thì coi như đã cho qua được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2417913/chuong-2737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.