Thu liễm tâm tình nặng nề, trên mặt đổi lại ý khẽ cười sãi bước tiến vào Vân Hiên.
Bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng gọi của Tuyết Nhi:
- Phu nhân, đại nhân đã trở lại.
Nhanh chóng, Vân Tri Thu áo quần vàng ngọc rổn rãng dân Thiên Nhi bước nhanh ra từ sau viện, Kim bộ trên búi tóc lắc lư chói lọi, người còn đẹp hơn so với hoa, sắc thái chói lọi.
Tới gần, Vân Tri Thu quan sát đánh giá hắn từ trên xuống dưới một cái, ẻo giọng cất tiếng:
- Cười híp mắt hà, gặp được chuyện tốt gì rồi hay sao? Có phải mỹ nhân nhà ai lại sắp đưa tới cửa nữa rồi hay sao?
Miêu Nghị đưa tay nâng cái cằm trăng mòn mượt mà của nàng:
- Tối hôm qua không biết là người nào lên tiếng ai thương cầu xin tha thứ ha, vừa mặc quần áo vào liền ngoài miệng cất tiếng không buông tha cho người rồi hay sao?
Bốp! Vân Tri Thu phát đẩy tay hắn ra, nhớ lại tối hôm qua chết đi sống lại, quả thực thẹn chết cả người, hai má hiện lên hai ráng mây đỏ nhàn nhạt, xách váy lên, vừa thẹn vừa giận đá vào cẳng chân hắn một đá.
- Không biết giữ miệng mồm, tiện nhân không biết thẹn.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi song song hé miệng cười trộm, giống như cũng chỉ có sau chuyện đó mới có thể thấy phu nhân bị chặn họng ở trước mặt đại nhân.
Vân Tri Thu hung hăng trừng mắt nhìn hai người một cái hai nữ lập tức lão lão thật thật nghiêm mặt lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2417816/chuong-2688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.