Miêu Nghị không thể nào cứ ở cạnh Hồng Trần mãi không chịu đi, lúc hắn rời khỏi tình thất, bỗng dưng phát hiện ra cả thể xác lẫn tinh thần của mình đều vô cùng nhẹ nhõm, sau khi ở đây càm ràm một trận ra trò, các loại phiền nào ứ đọng trong lòng đều dường như biến mất, ngay cả lửa giận do Vân Tri Thu chọc tức hắn cũng tiêu tan không còn một mảnh, Miêu Nghị không thể không nhìn Hồng Trần thêm vài lần.
Hồng Trân tự mình đưa tiễn, khi đến cửa ra vào, hạ thấp người hành lễ:
- Đại nhân đi thong thả.
Miêu Nghị trêu chọc nói:
- Ngươi tính thực sự cả đời này đều như hũ nút khiến người ta phát bực vậy à?
Hồng Trần không hề hàm súc, uyển chuyển mà bày tỏ niềm vui của mình.
- Không lo ăn uống, chẳng buồn chẳng phiền, không có gì phải có chịu cả!
Miêu nghị:
- Phu nhân luôn hi vọng ngươi có thể giúp nàng một tay, ta thay phu nhân mời ngươi, ngươi cũng không đồng ý sao?
Hồng Trần khẽ khom người, vẻ mặt mang theo áy náy:
- Thiếp thân hoàn toàn không biết phải làm gì cả.
Câu nói đầu tiên của nàng đã chắn ngang toàn bộ lời nói phía sau của Miêu Nghị. khiến khóe miệng hắn co giật liên tục, đã từng nghe Vân Tri Thu nói cho dù Vân Tri Thu có bảo nàng làm chuyện gì thì nàng cũng nói y hệt những lời này, nàng ấy đã nói rằng mình không làm được, ngươi có thể ép buộc được sao? Vân Tri Thu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2417694/chuong-2628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.