Đây là đang khuyên nhủ người khác sao? Miêu Nghị thần tình co quắp, vội vã tiến lên kéo tay áo của Vân Tri Thu.
- Lôi lôi kéo kéo cái gì? - Vân Tri Thu vỗ lên tay hắn một cái rồi đẩy tay hắn ra, nói:
- Nó được nói người khác, người khác còn nói không được nó, đây là cái đạo lý gì? Việc người khác không thể thấy được cũng làm cả rồi, còn sợ người khác nói sao? Có bản lĩnh thì đập đầu chết đi, cần gì phải ở đây giả mù sa mưa (vờ vĩnh) làm bộ làm tịch để lấy sự đồng tình của người khác?
- Nàng... - Miêu Nghị khí chận.
Nguyệt Dao nằm sấp lau nước mắt, ngồi dậy, mặt tràn đầy phẫn nộ, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Vân Tri Thu, chuyện đau lòng hình như cũng bỏ qua rồi, lửa giận dường như lại ra rồi.
“Xụy!” Vân Tri Thu khinh miệt không thèm lên tiếng, hếch chiếc cằm cao ngạo lên, không đếm xỉa đến lửa giận của Nguyệt Dao, cứ như vậy quay người nhẹ nhàng rời đi. Miêu Nghị nhìn trái nhìn phải, cũng không biết nên giúp người nào cho tốt, không biết mở miệng thế nào, nhìn về phía Thiên Nhi, Thiên Nhi cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Thiên Nhi! - Bên ngoài lại truyền tới tiếng gọi của Vân Tri Thu.
“Ôi!” Thiên Nhi vội vàng cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của Miêu Nghị chạy ra. Vừa đến bên ngoài, Vân Tri Thu liền thấp giọng giao phó:
- Xem chừng tiểu cô nãi nãi này, không có sự đồng ý của ta không được để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2417645/chuong-2605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.