Miêu Nghị hỏi:
- Vậy ta đi chào hỏi một chút. Địa Tàng Tự sẽ cho phép ta vào chứ?
Hà Nhất Quan cười theo nói:
- Đó là đương nhiên, dù sao đại nhân cũng là Tổng trấn do Thiên Đình bổ nhiệm, mới đi hỏi thăm, đâu có đạo lý không tiếp xúc chứ.
Miêu Nghị gật đầu, chắp tay sau lưng đi tới đi lui. Sau một hồi suy nghĩ, phất tay nói:
- Đi! Dẫn đường, mới đến quả thực là phải đi hỏi thăm hàng xóm láng giềng một chút.
- Vâng! - Hà Nhất Quan nhận lệnh, mặc dù không biết vì sao vị này vừa đến liền muốn đi Địa Tàng Tự.
- Đi Địa Tàng Tự sao? Được Dương Triệu Thanh truyền đạt thông báo của Miêu Nghị, Vân Tri Thu giật mình hỏi lại, chợt như có điều suy nghĩ, đại khái đoán được dự định của Miêu Nghị, than nhẹ một tiếng, gật đầu một cái tỏ ý đã biết rồi.
Địa Tàng Tự, cũng giống như Tín Nghĩa Các, bốn mặt bị nước bao quanh, hiện ra có chút cô lập, đứng sừng sững ở trong nước cao thấp nối tiếp nhau, tinh tệ khoáng xen lẫn với những tạo hình điêu khắc của chùa miếu, trước cửa treo một hàng đèn lồng, nhưng khiến cho người ta có một loại cảm giác âm trầm đè nén, hai bên cửa lớn có một pho tượng có điêu khắc hình quái thú nhe răng dữ tợn, khiến người ta trông thấy đã khiếp sợ.
Cửa lớn rộng mở, hai vị hòa thượng lẳng lặng chắp tay trước ngực đứng lặng im ở ngoài cửa giữ cửa.
Hà Nhất Quan bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2417601/chuong-2585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.