Hành hình xong, Miêu Nghị hạ lệnh với Mục Vũ Liên:
- Quét dọn sạch sẽ chiến trường, chuẩn bị trở về ngự viên!
- Vâng!
Mục Vũ Liên lĩnh mệnh đi an bài.
Miêu Nghị rời đi, đến một chỗ tránh tai mắt của mọi người lại thả Hắc y nhân và “Vân Tri Thu” ra ngoài.
“Vân Tri Thu” nhìn chằm chằm Miêu Nghị, bộ dạng như hận không thể cắn chết Miêu Nghị, nhưng Miêu Nghị lại đẩy tay giao “Vân Tri Thu” cho Hắc y nhân.
Hắc y nhân gật đầu, thu “Vân Tri Thu” vào túi, mượn núi non che chở, nhanh chóng rời đi.
Chờ trong chốc lát, đoán chừng người đã đi xa, hai cánh tay Miêu Nghị rung lên, dưới pháp lực mênh mông, ầm một tiếng thiên địa chấn động, sơn băng địa liệt, bụi mù mênh mông cuồn cuộn sôi trào, chôn vùi nơi này.
Tình huống quét dọn chiến trường như vậy cũng khiến mấy vạn nhân mà cả kinh, nhanh chóng kết thành đội hình bay tới, chỉ thấy cả vùng đất bụi mù phấp phới, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chờ một chút, bóng người Miêu Nghị đột nhiên từ trong bụi mù tràn ngập phóng lên cao, nhìn xuống phía dưới đánh giá chung quanh, sắc mặt khó coi.
Mục Vũ Liên nhanh chóng bay tới gần, kinh ngạc bất định nói:
- Đại nhân. Sao vậy?
Miêu Nghị vỗ vỗ thú túi trống rồng bên hông, trầm giọng nói:
- Giang Nhất Nhất đột nhiên phá túi, chui xuống đất chạy trốn!
Mục Vũ Liên cả kinh:
- Đại nhân không phải đã hạ cấm chế trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2417357/chuong-2462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.