Chương trước
Chương sau
Chử Tử Sơn dẫn đầu bay nhanh đồng thời hạ lệnh cho nhân mã đóng quân các nơi ở Đinh Dậu Vực, phong tỏa cửa ra vào Đinh Dậu Vực, triệu tập đại quân bao vây chặn đánh.

- Huynh đệ, sao vậy?

Đám thợ mộc từ Vân Hoa các chạy ra thấy nhân mà Thiên đình quản chế cửa hàng đang tập hợp, tựa hồ có tính toán rút lui vội vàng hỏi thăm.

Tướng lãnh cầm đầu ngẩng đầu nhìn tấm bảng Vân Hoa các lão bản nương của nơi này bị cướp đi rồi, giữ đám người ở đây làm con tin cũng không còn ý nghĩa gì, hừ lạnh nói:

- Còn có thể làm gì? Cứu người! Chưởng quỹ các ngươi ở ngoài thành bị Giang Nhất Nhất cướp đi rồi!

Quay đầu lại phất tay tập hợp quát lên:

- Đi!

Mấy trăm người nhanh chóng bay lên trời, nhanh chóng bay về phương hướng cửa thành.

Thợ mộc sợ ngây người, lắc mình trở về cửa hàng, gấp giọng nói với đám người lão Phạm:

- Lão bản nương rơi vào trong tay Giang Nhất Nhất, mau đi cứu người! Lão Phạm, ngươi tu vi cao, còn không mau đi trước một bước!

Đám người lào Phạm vừa nghe cũng gấp gáp. Lão Bản Nương rơi vào trong tay dâm tặc Giang Nhất Nhất không cần nghĩ cũng biết là hậu quả gì.

- Người đi bên đâu?

Lão Phạm lắc mình đến bên cạnh thợ mộc hỏi thăm hướng đi của đám thủ vệ vừa rồi, dù sao hắn cũng không biết “Vân Tri Thu” bị cướp đi phương hướng nào, chỉ có thể đi theo đám nhân mà Thiên đình.

- Đứng lại!

Một tiếng hét thanh thúy từ hậu đường truyền đêm, mọi người nhìn theo, thấy Thiên Nhi từ hậu đường từ từ đi ra.

Thợ mộc vội nói:

- Đại cô cô. Lão Bản Nương ở ngoài thành bị Giang Nhất Nhất cướp đi rồi!

Thiên Nhi không chút hoang mang đi lướt qua người bọn họ, đi tới cửa ra vào của cửa hàng nhìn ra ngoài, hỏi ngược lại:

- Đám người canh giữ phía ngoài đều đi rồi?

Thợ mộc gật đầu:

- Đầu đi rồi. Đại cô cô, ngươi ở lại đây, ta và đám người lão Phạm...

- Mấy người các ngươi đi theo ta!

Thiên Nhi bình tình nói, giọng nói không chút hoang mang.

Đám người thợ mộc sửng sốt, đã nhận ra tình huống có gì không đúng, Lão Bản Nương bị cướp đi vị cô cô này không thể bình tĩnh như vậy mới đúng, nhìn nhau, mang theo thần sắc lo âu và hồ nghi đi theo nàng.

Đến hậu viện lên lầu,vào động tiên của Vân Tri Thu, sau khi đi vào toàn bộ há hốc mồm Sửng sốt, chỉ thấy Vân Tri Thu ngồi trong đó xem sách, thần thái bình lặng, hoàn toàn không có vẻ sợ hãi.

Thiên Nhi tiến vào bên trong đình cúi người thì thầm nói mấy tiếng bên tai Vân Tri Thu, Vân Tri Thu cau mày suy tư trong chốc lát, gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía mấy người, khẽ thở dài:

- Được rồi! Các ngươi thấy rồi đấy, người bị cướp đi không phải là ta, mọi người không cần sợ, nên làm gì thì làm đi.

Mấy người bừng tỉnh đại ngộ, khó trách, lúc trước ngôn ngữ hành động của vị Lão Bản Nương lúc trước nhìn thế nào cũng cảm thấy cổ quái, còn tưởng là bị ép buộc thành thân dẫn đến tâm tình không tốt, thì ra là thế thân!

Mọi người thở phào ra một hơi tới. Vừa nghĩ tới nếu Lão Bản Nương thật sự rơi vào trong tay Giang Nhất Nhất, vừa rồi mọi người thật sự rất lo lắng, bị danh tiếng của tên dâm tặc có chút dọa người.

Thợ mộc không nhịn được hỏi một câu:

- Lão Bản Nương, thủ vệ phía ngoài cũng bỏ chạy rồi, ngươi có phải nên nhân cơ hội dời đi hay không?

Vân Tri Thu thở dài nói:

- Được rồi có người nói không có chuyện của ta, kêu ta đàng hoàng ở lại nơi này, nêu không sẽ trở mặt với ta!

Thợ mộc, thợ đá, đầu bếp, nho sinh nhìn nhau, đại khái đoán được người kia là ai, trong lòng vui mừng, không trách được, thì ra là tên kia xuất thủ, động đến lão bà của người ta, tên kia cũng không phải ngồi không, chuyện ở ngự viên điên cuồng như vậy cũng làm được, há lại để một Đô Thống vào trong mắt, chuyện này đoán chừng đủ cho tên Chử Đô Thống kia uống một bình đấy!

Trong khoảng thời gian qua, bị Chử Tử Sơn phái người vây bắt, trong lòng bọn họ đã sớm kìm nén lửa giận, bây giờ thì hay rồi, người xả giận cho bọn họ đã đến!

Nhưng lão Phạm nghe không hiểu kỳ hoặc trong đó, bởi vì không biết quan hệ của Vân Tri Thu và Miêu Nghị, chỉ cho rằng Vân Tri Thu đang nói đến người trong ma đạo, hỏi:

- Lão Bản Nương, không biết thế thân kia là ai?

Đây mới là điều hắn quan tâm, thời điểm lộ diện thậm chí ngay cả hắn cũng giấu diếm.

- Ta cũng không biết, được rồi, các ngươi và Thiên Nhi ra ngoài đi, Thiên Nhi có lời muốn dặn dò các ngươi.

Vân Tri Thu thong dong nói một tiếng, cũng không để ý tới nữa, lại cầm cuốn sách cổ trên bàn lên nhìn, chuyện có liên quan đến thiên diện yêu hồ nàng cũng không cần thiết để cho ma đạo biết.

Lão Phạm còn muốn hỏi chút gì. Thiên Nhi đã đi tới đưa tay ra mời:

- Mời mấy vị đi theo ta.

Bốn người thợ mộc dẫn đầu phối hợp, xoay người rời đi lão Phạm muốn nói lại thôi không thể làm gì khác hơn là đi theo ra ngoài. Ra đến bên ngoài, Thiên Nhi dặn dò một hồi, cũng không có chuyện gì khác, chính là sự thật Vân Tri Thu không bị cướp đi tạm thời không nên tiết lộ với bên ngoài.

Quay lại Vân Hoa các khôi phục tình hình bình thường, mọi người nên làm gì thì làm.

Sau khi Thiên Nhi trở về động tiên, Vân Tri Thu cũng không thể giả bộ bình tình nổi nữa, ném cuốn sách trong tay, mở miệng liền mắng:

- Xem ra ta lúc trước hoài nghi. Chuyện Giang Nhất Nhất quả nhiên là tên ma quỷ kia làm ra. Hiện ở bên ngoài đoán chừng cũng biết lão nương bị dâm tặc cướp đi rồi, khốn kiếp! Hắn ngại danh tiếng của lão nương không đủ thối có phải không?

Thiên Nhi chần chờ nói:

- Đại nhân rút cuộc muốn làm gì?

Vẻ giận dữ trên mặt Vân Tri Thu trong nháy mắt biến thành khuôn mặt u sầu, lắc đầu nói:

- Không biết, chuyện khẳng định không đơn giản như vậy. Tật bệnh của tên kia hai người các ngươi còn không rõ ràng sao? Sợ rằng thật sự sẽ xảy ra chuyện! Nhưng hắn hiện tại căn bản không nghe ta khuyên, hắn lại có toan tính tránh gặp mặt ta, nói rõ chính là sợ ta ngăn cản, ta có thể làm gì sao?

Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng thấy lo lắng, các nàng đã đi theo Miêu Nghị từ khi Miêu Nghị còn chưa nổi danh, dĩ nhiên biết Miêu Nghị cũng không phải là người hiền lành gì, chuyện như vậy chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, chuyện vừa vặn gần “ngày tốt”, muốn không có chuyện gì khác phát sinh ngay cả các màng cũng không tin!

Cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng, tin tức Lão Bản Nương Vân Hoa các bị Giang Nhất Nhất cướp đi đã để lộ rồi, không ngừng có người của cửa hàng cách vách chạy tới thám thính hư thật.

- Nghe nói Vân lào bản ở ngoài thành bị Giang Nhất Nhất cướp đi rồi?

Một chưởng quỹ dáng người mập mạp nhìn khắp cửa hàng hỏi thăm, nhìn thế nào cũng giống như không có chuyện gì phát sinh? Tiến tới trước quầy như tên trộm hỏi nho sinh.

Nho sinh trừng mắt, mở miệng liền mắng:

- Lão bà của ngươi mới bị Giang Nhất Nhất cướp đi, còn không trở về mà kiểm tra?

Chưởng quỹ mập cười hắc hắc, xem ra bên này chỉ cố tình trấn định cho người ngoài xem. Dù sao danh tiếng một nữ nhân bị Giang Nhất Nhất cướp đi cũng đủ thối rồi, cho nên cũng không thèm để ý đến lời mắng chửi của tên nho sinh, chắp tay cáo lỗi rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.