Chương trước
Chương sau
Một lúc lâu sau, Bích Nguyệt phu nhân ấp úng nói:

- Không phải ta không muốn cho ngươi mượn, mà thật sự là con hồ ly tinh này không thành thật. Vì vậy vẫn nên thôi đi.

Miêu Nghị từ từ nâng chén lên miệng:

- Mong phu nhân thành toàn, sau khi làm xong chuyện nhất định sẽ kịp thời trả lại!

Hắn cứ kiên trì như thế, Bích Nguyệt phu nhân cũng không nên cự tuyệt quá mức, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

Cho nên khi Miêu Nghị rời đi trong ngực có thêm một con hồ ly màu hồng ủy khuất bám chặt.

Ngự viên, đứng trên đỉnh sườn núi Dương Khánh nhìn ra tổng trấn phủ trên ngọn núi đối diện, trong mắt tràn đầy vẻ sầu lo buông tiếng thở dài:

- Đáng tiếc không phải là Vi Vi, Vân Tri Thu có tài đức gì. Có phu nhân như thế chẳng uổng cuộc đời này.

Hắn cũng thật sự không có cách nào nắm bắt được Miêu Nghị rồi.

Thật ra khi Miêu Nghị vừa rời khỏi Thái Cổ tử địa đã liên hệ với hắn, kêu hắn cùng với đám tâm phúc của Dương Triệu Thanh giả bộ tới gia quyến đồn trú tỉnh cầu thăm dò, mang theo gia quyến cùng nhau rút lui. chuẩn bị từ bỏ cơ nghiệp tạo dựng ở đại thế giới, lui về tiểu thế giới, để ngừa có biến!

Chuyện lớn như vậy, Dương Khánh thất kinh. Không biết đã xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên là liên tục hỏi thăm. Miêu Nghị cũng biết chuyện này sớm muộn giấu diếm không được mới thông báo cho hắn. Dương Khánh thế mới biết có người mơ ước Vân Tri Thu chọc giận Miêu Nghị mà tên điên Miêu Nghị lại muốn trực tiếp đem binh tấn công Đô Thống phủ Dậu Đinh vực, thề phải huyết tẩy Đô Thống phủ, cho tên cầu tặc Chử Tử Sơn thiên đao vạn quả!

Dương Khánh ngoài khiếp sợ, coi như là lãnh giáo cái gì gọi là chọc quan giận dữ vì hồng nhan!

Hắn cũng một lần nữa lành giáo tính tình bất cẩn của Miêu Nghị hoàn toàn không để ý đến hậu quả!

Hắn dĩ nhiên khuyên Miêu Nghị nghĩ lại, món nợ Chử Tử Sơn có thể sau này hãy tính, nếu ngươi đã quyết định công khai quan hệ với Vân Tri Thu, hoàn toàn có thể tiên hạ thủ vi cường. Trước tiên cướp Vân Tri Thu đến tay cho một danh phận, sau đó Chử Tử Sơn muốn bắt ngươi cũng không có cách nào, không đáng để mình góp vào.

Nhưng có một số việc Miêu Nghị có thể nhịn, có một số việc Miêu Nghị không thể nhẫn nhịn, hoàn toàn không nghe khuyên bảo. Dĩ nhiên, Miêu Nghị làm như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, mặc dù hắn từ Thái Cổ tử địa đi ra, nhưng bên phía Doanh gia sợ là sẽ không bỏ qua cho hắn, vừa lúc đụng vào chuyện của Vân Tri Thu. không bằng phản trước rồi tính.

Cuối cùng lại là Dương Khánh liên tục khuyên bảo, nói mình ở chỗ này lâu như vậy, đại khái biết tình huống của bên này, cẩn thận thao tác, chuyện chưa chắc bết bát như Miêu Nghị nghĩ, đưa ra một tính toán đôi bên cùng đẹp. Vừa có thể đạt được mục đích của Miêu Nghị có thể bảo toàn cơ nghiệp bên này, lúc này mới làm cho Miêu Nghị ổn định lại.

Vì vậy mới có chuyện Miêu Nghị sau khi giữ nguyên kế hoạch đụng đầu với đám người Thiên Mão tinh quân.

Dĩ nhiên, Miêu Nghị lại cải biến kế sách của Dương Khánh, ít nhất chuyện mượn thiên diện yêu hồ là Dương Khánh không biết, Miêu Nghị làm như vậy cũng là vì gia tăng tỉ lệ thành công.

- Hắn cự tuyệt?

Lão Đường kinh ngạc nói.

Thiên Vương phủ Quỳnh tinh, Khấu Văn Lam đã trở về cũng không nhìn thấy gia gia của mình, Khấu Lăng Hư cũng sẽ không thương lượng chuyện gả cháu gái với cháu trai của mình, ngược lại là lão bộc bên cạnh Khấu Lăng Hư đích thân đến Tam gia Khấu Miển hỏi thăm tình hình. Lào Đại Khấu Tranh và lào Nhị Khấu Cần cũng tới, lão Tam Khấu Miển dĩ nhiên cũng ở một bên.

Có một số việc vốn dùng tinh linh là có thể nhắn nhủ, nhưng Khấu Miễn vẫn muốn mượn cơ hội để nhi tử tiếp xúc thêm với trưởng bối, nếu không không qua lại thân thiết lâu dài cũng không phải chuyện tốt, lệnh cho nhi tử hoả tốc chạy trở về trực tiếp bẩm báo.

Bản thân mình mặc dù là Thiếu chủ tử, nhưng ở trước mặt lão quản gia được gia gia tín nhiệm nhất Khấu Văn Lam cũng không dám vô lễ, cung kính nói:

- Là ta làm việc không tốt, không thể để hắn đáp ứng, làm sao loại chuyện phụ thân thông báo lúc trước không nên miễn cưỡng.

- Tam gia nói không sa,i nữ nhi Khấu gia dĩ nhiên không thể cứng rắn nhét cho người khác.

Lão Đường cau mày vuốt cằm tán đồng, lại tiếp tục hỏi:

- Tiểu thiếu gia, có lên tiếng hỏi hắn vì sao cự tuyệt hay không?

Khấu Văn Lam cung kính nói:

- Hắn nói hắn đã có ý trung nhân, nói là rất nhanh sẽ thông báo.

- Vậy sao...

Lão Đường vê râu trầm ngâm.

Khấu Cần hừ lạnh một tiếng:

- Thật đúng là kẻ không thức thời thật sự xem mình là ai chứ Lão Đường liếc hắn một cái, tiếp tục hỏi Tiêu thiêu gia, hắn có nói ý trung nhân là ai

không? Không ngại kể lại tình huống cụ thể lúc đó chứ.

Khấu Văn Lam:

- Hắn không chịu nói.

Sau khi đại khái kể lại tình huống, Khấu Văn Lam vẫn che giấu chuyện mình thiết kế cho muội muội.

Thấy lão Đường lại rơi vào trầm mặc, lào Đại Khấu Tranh mới hỏi:

- Đường thúc chẳng lẽ cảm thấy trong đó có ân tình khác.

Lão Đường khẽ lắc đầu:

- Nếu chỉ vì hắn có ý trung nhân cũng được rồi, hắn không chịu nói, ta lo lắng là có người tiên hạ thủ vi cường trước hay không, đuổi tới trước chúng ta, dù sao Hạo gia và Quảng gia cũng không phải ngồi không, có lẽ là ta quá lo lắng.

Khấu Tranh:

- Đường thúc suy nghĩ chu toàn không có gì sai, nhưng nếu không phải như vậy, vậy Ngưu Hữu Đức còn phải tiếp tục chiêu dụ không?

Lão Đường:

- Nếu là ta quá lo lắng, có thể chiêu dụ dĩ nhiên vẫn phải chiêu dụ, chẳng qua nếu không thể kết thành quan hệ thông gia..., bớt đi tầng quan hệ thông gia này, cho dù chiêu dụ được thân sơ dù sao vẫn khác... Xem tình huống thế nào rồi nói sau.

Khấu Tranh gật đầu:

- Không ngờ tu vi của Ngưu Hữu Đức tấn thăng nhanh như vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã đột phá đến cảnh giới Thái Liên, đợi một thời gian nữa chắc chắn sẽ là một viên hàn tướng. Nói ra, đều tại ta ban đầu quá không phóng khoáng, có mắt không biết kim gắn ngọc, Đường thúc năm đó đã cố ý nhắc nhở kêu ta chú ý đến hắn, vốn nên tốn chút tiền vốn là có thể làm được chuyện lại bị ta biến thành như vậy, là ta bỏ lỡ.

Lão Đường có chút tán thưởng nhìn hắn một cái, có thể tự mình phê bình nhận sai, đây mới là tư cách hành xử mà người thừa kế tương lai Khấu gia nên có, nếu có thể ma luyện..., Khấu gia chắc chắn sẽ có người kế nghiệp, vội vàng khuyên lơn.

- Có một sô việc cũng là trước khác nay khác, nếu đổi lại là ai cũng sẽ hành động đông dạng, đại gia không nên tự trách.

Khấu Cần nhìn thấy ánh mắt thưởng thức của lão Đường với đại ca có chút không thoải mái, hừ lạnh nói:

- Vì một tên Ngưu Hữu Đức nhỏ bé như vậy cũng tự trách, đại ca không khỏi có chút quá mức rồi.

Ngụ ý là ám chỉ đại ca cό ý làm bộ, cũng là muốn nhắc nhở lão Đường chú ý chớ bị lừa gạt.

Lời này khiến cho không khí bên trong nhà trong nháy mắt trở nên vi diệu, trong lòng lão Đại Khấu Tranh nghĩ như thế nào không biết, trên mặt không có gì khác thường, từ từ nghiêng đầu nhìn về phía Khấu Cần, hỏi:

- Nhị đệ, ngươi có biết sư phụ của Ngưu Hữu Đức là ai không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.