Chương trước
Chương sau
Luyện Ngục, trong đại điện Thánh chủ Khắc tinh, tương chủ Dạ Hành Không đứng chắp tay nhìn về phía ngoài cửa đại điện, ma đạo Đại tướng quân Đan Tình yên lặng đang đi tới đi lui.

Chỉ chốc lát sau, Vân Ngạo Thiên từ sau điện bước nhanh ra, con hắn Vân Khiếu đi cùng.

Dạ Hành Không và Đan Tình cùng nhau xoay người sau đó tiến lên chắp tay hành lễ:

- Bái kiến Thánh chủ!

- Không cần đa lễ!

Vân Ngạo Thiên khẽ đưa tay ra hiệu, cũng không ngồi lên bảo tọa chánh điện bày ra tư thế, đứng trước mặt hai người hỏi:

- Tương chủ đến đây có chuyện gì?

Dạ Hành Không không nói nhảm. Sau khi trâm ngâm một phen mới nói

- Đúng là xảy ra chút chuyện, chính là bên phía cháu gái Vân Tri Thu xảy ra chút chuyện.

Trong lòng Vân Ngạo Thiên thoáng căng thẳng, nếu Vân Tri Thu xảy ra chuyện thì phiền toái, nàng không đơn thuần là cháu gái của mình, còn là chính thất phu nhân của Miêu Nghị, quan trọng là... nguyên nhân phía sau, nếu Vân Tri Thu xảy ra chuyện sẽ không có cách nào ăn nói với Miêu Nghị, huống hồ chuyện này vẫn dối gạt lục đạo, không công khai quan hệ thật sự giữa Miêu Nghị và cháu gái mình.

Vân Khiếu cũng có chút khẩn trương, đã xảy ra chuyện gì có thể khiến tương chủ ma đạo tự mình tới đây chào hỏi? Nhưng ở trước mặt mấy vị này còn chưa tới phiên hắn chen vào nói.

Vân Ngạo Thiên thoáng trầm mặc, sau khi chuẩn bị xong tâm tư mới hỏi:

- Không biết đã xảy ra chuyện gì?

- Đô Thống tân nhiệm Dậu Đinh vực Chử Tử Sơn để ý lệnh tôn nữ.

Dạ Hành Không từ từ kể lại chuyện đã xảy ra.

Lão Phạm mặc dù đã nghe theo sai khiến phía trên làm thủ hạ cho Vân Tri Thu điều khiển, lần này cũng nhận lệnh của Vân Tri Thu, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này có chút không ổn, thật sự không phải là chuyện đùa, lén gạt Vân Tri Thu tới chỗ Dạ Hành Không bẩm báo.

Chuyện này mặc dù phiền toái, nhưng nghe thấy Vân Tri Thu không chân chính gặp chuyện không may, phụ tử Vân Ngạo Thiên cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, chuyện còn chưa phát sinh là tốt rồi, nếu không thật sự khó mà vãn hồi. Vân Ngạo Thiên trầm ngâm nói:

- Chuyện này tương chủ cảm thấy nên xử trí như thế nào cho thỏa đáng?

Dạ Hành Không khẽ nghiêng đầu đưa mắt ra hiệu cho Đan Tình, có mấy lời hắn khó mà nói.

Đan Tình hiểu ý, vội vàng chắp tay nói:

- Thánh chủ, nhiều năm qua, người của chúng ta muốn thâm nhập vào nội bộ của phản tặc cũng không quá lý tưởng, nhất là bên phía cận vệ quân phòng tra nghiêm mật, Chử Tử Sơn chính là người của cận vệ quân, nếu xử trí thòa đáng cũng là cơ hội không tệ, chẳng qua chuyện này liên lụy tới cháu gái thánh chủ, chúng ta cũng không nên tự ý quyết định, muốn nghe ý tứ của Thánh chủ.

Vân Ngạo Thiên hiểu ý tứ của hai người, lạnh nhạt nói:

- Nhị vị có ý tứ muốn cho Vân Tri Thu biết thời biết thế?

Dạ Hành Không không nói. Đan Tình thở dài nói:

- Ta cũng biết làm như vậy không ổn, nhưng vì nghiệp lớn, huynh đệ ma đạo chúng ta không biết đã hi sinh bao nhiêu. Dĩ nhiên, toàn bộ chuyện này đều dựa vào quyết định của Thánh chủ, tuyệt đối không ai dám miễn cưỡng.

Sắc mặt Vân Khiếu trầm xuống, ý tứ trong lời nói này kẻ ngu cũng hiểu, đơn giản là vì nghiệp lớn ma đạo bất cứ huynh đệ nào cũng có thể hi sinh, nếu là Thánh chủ cũng không ngoại lệ.

Ý tứ trong lời nói của đối phương Vân Ngạo Thiên dĩ nhiên hiểu rõ, đây là đang chụp mũ tạo áp lực, nhưng hắn cũng không phản đối, chỉ khẽ gật đầu nói:

- Ta cũng không phải phản đối, chẳng qua chuyện này ta đề nghị vân nên nghe ý tứ của Vô lượng Thánh chủ Miêu Nghị.

Dạ Hành Không và Đan Tình nhìn nhau. Đan Tình kỳ quái nói:

- Chuyện này hoàn toàn chuyện nội bộ của ma đạo chúng ta, cũng là chuyện có lợi cho lục đạo. Vì sao phải hỏi ý kiến Miêu Nghị?

Vân Ngạo Thiên hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ nhị vị không biết khi ở Thiên Nguyên tinh, Miêu Nghị và Vân Tri Thu từng truyền ra có quan hệ qua lại. Dĩ nhiên, chuyện thiệt giả ta cũng không biết, nhưng ta đề nghị vẫn nên trung cầu y kiến của Miêu Nghị trước, vạn nhất thật sự có chuyện gì đó…, sợ là sẽ có chút phiền toái.

Dạ Hành Không và Đan Tình vẻ mặt thoáng sững sờ, chuyện này bọn họ không phải chưa từng nghe nói, cũng cảm thấy hơn phân nửa là che chở thân phận lẫn nhau, không cho là thật, nhưng nếu Vân Ngạo Thiên đã nhắc tới như vậy, nhớ tới tổn thất gặp phải dưới cơn nóng giận của Miêu Nghị trước kia, phải thận trọng suy nghĩ.

Dạ Hành Không cuối cùng gật đầu nói:

- Vậy thì nghe theo lời Thánh chủ, xem bên phía Miêu Nghị nói thế nào rồi quyết định tiếp.

Hai người sau đó cáo từ Vân Khiếu tự mình tiễn chân. Sau khi Vân Khiếu trở về đại điện, đi tới bên cạnh Vân Ngạo Thiên nói:

- Phụ thân, hai người này...

Vân Ngạo Thiên khẽ giơ tay lên dừng lại:

- Bọn họ làm như vậy không có gì sai, nếu đổi là những nữ nhân khác, ta cũng không có lý do không đáp ứng. Dĩ nhiên, cho dù Thu tỉ không có tầng quan hệ kia với Miêu Nghị, ta cũng sẽ không đáp ứng, ta Vân gia sẽ không làm chuyện bán nữ cầu vinh. Nhưng đã có Miêu Nghị ở phía trước cản trở, chúng ta cần gì phải tranh chấp với bọn họ, giao cho Miêu Nghị đi xử lý cho xong.

Vân Khiếu gật đầu, nhưng lại chần chờ nói:

- Chuyện này chúng ta cũng không biết, ngược lại bọn họ biết trước, xem ra là người bên cạnh Thu tỉ tiết lộ tiếng gió, mà Thu tỉ giấu diếm chúng ta, chỉ sợ cũng là không muốn để cho Miêu Nghị biết chuyện, sợ Miêu Nghị gặp phải chuyện, chúng ta báo cho Miêu Nghị như vậy có thích hợp không?

Vân Ngạo Thiên nheo mắt nói:

- Thu tỉ là nữ nhân của Miêu Nghị hắn, nếu như ngay cả nữ nhân của mình hắn cũng không giữ được, vậy cũng không trách được người khác. Ngươi liên lạc với Miêu Nghị, nói chuyện này cho hắn biết, kêu hắn làm thế nào thì làm. Về phần bên phía Thu tỷ, nếu nàng không chịu nói cho chúng ta biết, vậy chúng ta cũng giả vờ như không biết.

- Vâng!

Vân Khiếu đáp ứng, lấy ra tinh linh liên lạc với Miêu Nghị.

Thái Cổ tử địa, sa mạc mịt mờ, không ngừng có đại môn hư ảo bị xé rách, một bóng người cô độc từ chỗ sâu sa mạc chậm rãi đi tới, người mặc chiến giáp, cầm trong tay Nghịch lân thương, không để ý tới tà khí bay tới lay động, chính là Miêu Nghị đã ẩn thân trong sa mạc này mấy tháng.

Người tiếp ứng của hắn đã đến phía ngoài, thủ vệ phía ngoài cũng đã đưa thông báo thả ra. Hắn rốt cục đã hết hạn tù.

Khi cách đại môn hư ảo còn chừng trăm trượng, Miêu Nghị dừng bước, lây ra tịnh linh bật giác nhướng mày, lại là tin tức Vân Khiếu báo tới.

Không biết chuyện gì, đáp lại hỏi thăm, không hỏi thì thôi, vừa hỏi được biết lại có người đang chú ý đến Vân Tri Thu. Chân mày không khỏi nhảy lên, trả lời:

- Ma đạo các ngươi có ý gì?

Vân Khiếu:

- Chuyện này phụ thân dĩ nhiên không đồng ý, tạm thời áp xuống, kêu hỏi ngươi có ý gì.

Miêu Nghị:

Chuyện này các ngươi không cần phải để ý, ta sẽ tự mình xử lý

Sau khi gián đoạn liên lạc., Miêu Nghị lại lấy ra tinh linh liên lạc với phía ngoài, thông báo mình đã đêm trước cửa có thể ra ngoài.

Đợi sau khi bên ngoài trả lời báo cửa đã mở ra, đột nhiên tăng nhanh nện bước, xách thương cấp tốc lao ra, thân hình nhảy lên xông vào trong hư không không ngừng xé rách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.