Chương trước
Chương sau
Đối với Vân Tri Thu mà nói, những lời nhục mạ của Nguyệt Dao năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, lời nói mặc dù khó nghe, nhưng có chút phương diện cũng là sự thật, năm xưa thời điểm còn ở Lưu Vân Sa hải mấy nam nhân luôn đi tới phòng của mình đích xác là không ổn. Cho dù Nguyệt Dao không nói, sau khi ở chung với Miêu Nghị nàng cũng đã chú ý tới điểm này, trước kia thì không sao, người ta thích nói cái gì thì nói cái ấy, bản thân mình chính là không sợ chuyện xuyên tạc, nhưng sau khi lấy Miêu Nghị nàng không để ý đến chuyện này cũng khó.

Miêu Nghị có thể không để ý đến chuyện cũ của nàng và Phong Huyền, ngoài miệng nàng cũng không nói nhưng trong lòng lại quan tâm, từ góc độ khác mà nói đó là điểm nhơ đáng để bất cứ kẻ nào chỉ trích, cho nên nàng không thể để loại chuyện này có thể làm cho người ta nói gì đó, nếu không chính là lấy sự khoan dung của Miêu Nghị đối đầu với chuyện không chịu trách nhiệm của Miêu Nghị. Sau khi lấy Miêu Nghị chỉ cần là nhìn thấy vẻ nam tính bên ngoài của Miêu Nghị bên cạnh nàng chắc chắn sẽ có nữ nhân, trong Thiên Nhi, Tuyết Nhi tất nhiên sẽ có một người ở bên cạnh, hai người không ở đây cũng sẽ kéo tới một nữ nhân khác, nếu không tình nguyện đẩy chuyện này đi.

Cho nên nàng làm sao có thể lén lút gặp gỡ với Chử Tử Sơn, huống chi đã biết trong lòng Chử Tử Sơn có ý đồ bất chính với mình.

Còn đối với Chử Tử Sơn mà nói, dựa vào thân phận địa vị của mình muốn nắm được nữ nhân này căn bản không phải chuyện khó, chính mình tự thân xuất mà, bất kể đối phương có nguyện ý hay không cũng trốn không được.

Cho nên nghe vậy cười ha hả, sau khi ngồi xuống gật đầu nói:

- Phẩm đức trong sạch của Vân chưởng quầy làm cho người ta kính nể, cũng là ta đường đột rồi.

Sau khi Vân Tri Thu phất tay ý bảo dâng trà, ngồi xuống đối diện, lão đầu vẻ mặt không chút thay đổi đứng phía sau nàng, là cao thủ ma đạo phái tới bảo vệ nàng, nàng không thể không đề phòng Chữ Tử Sơn sẽ làm loạn.

- Đô Thống đại nhân đích thân pháp giá tới. Vì sao không thấy người của Thủ Thành cung cùng đi?

Chử Tử Sơn nói:

- Việc riêng tư cá nhân, cũng không tiện kinh động Thủ Thành cung.

Mặc dù Thiên Nhai và thế lực địa phương hiện giờ đã hoàn toàn tách ra, mọi người ngoài mặt cũng sẽ không ngươi chết ta sống, cũng không có trở ngại gì, huống chi hiện giờ Thiên Nhai nói khó nghe một chút mặc dù là Thiên Hậu cai quản, trên thực tế cũng là nằm trong tay Thiên đế, còn Chử Tử Sơn là bối cảnh cận vệ quân Thiên đình, cũng là nhân mã trực hệ của Thiên đế, quan hệ của hai bên sẽ không quá tệ. Thuần túy là Chử Tử Sơn lòng muốn làm loạn, không muốn quấy nhiễu bên phía Thiên Nhai.

Vân Tri Thu dĩ nhiên đoán được ý đồ bất chính của hắn, chỗ này cũng chính là chỗ nàng lo lắng, một khi đắc tội với Chử Tử Sơn, ma đạo rất vất vả mới xây dựng được mối liên hệ này rất có thể kinh doanh không nổi nữa. Nàng biết rõ còn cố hỏi nói:

- Lần này Đô Thống đại nhân tới có gì phân phó?

- Ta ngưỡng mộ Vân chưởng quỹ. Sao lại dám có gì phân phó với Vân chưởng quỹ.

Chữ Tử Sơn cười ha hả, ánh mắt lướt qua tư thái tuyệt mỹ của Vân Tri Thu, trực tiếp nói ngay vào đểm chính:

- Nhưng đích xác là có chuyện tìm Vân chưởng quỹ, ta nói thẳng luôn, Chử mổ lần đầu tiên nhìn thấy Vân chưởng quỹ cũng đã tim đập thình thịch. Cho nên mới mấy phen tìm tới quấy rầy, lần này thật sự là khó kìm được lòng ái mộ với Vân chưởng quỹ, là tới tới đây cầu hôn Vân chưởng quỹ, hi vọng Vân chưởng quỹ có thể gả cho Chử mổ.

Cuối cùng cũng đẩy chuyện ra rồi, Thiên Nhi, Tuyết Nhi nhìn nhau, hai người có chút lo lắng, chuyện lớn như vậy, không biết có nên tiếp tục nghe lời phu nhân giấu diếm đại nhân hay không. Hai người nghe lời Vân Tri Thu cũng bởi vì cảm thấy Vân Tri Thu nói có lý, không muốn Miêu Nghị lại xảy ra chuyện, nhưng chuyện náo thành như vậy, một khi để cho đại nhân biết được, vậy lửa giận lôi đình sợ là chịu không nổi.

Vân Tri Thu che miệng cười:

- Đô Thống đại nhân nói đùa rồi, Tri Thu đã lập thất, không có cách nào thừa nhận thịnh tình của đại nhân.

Có một số việc nhìn trúng cũng không có cách nào, nụ cười này có thể nói làm cho trong lòng Chử Tử Sơn nóng lên, một cái nhăn mày một nụ cười cộng thêm thân hình dịu dàng đẩy đà thướt tha kia, nhìn thế nào cũng không thể kiềm chế được, chỉ hận bây giờ không thể ôm lấy mỹ nhân này chiếm đoạt, nhưng hắn cũng biết lào đầu đứng sau lưng mỹ nhân kia sợ rằng cũng không phải dê trê, hắn chắc chắn chính là hộ vệ, nghiêm mặt nói:

- Cũng không phải nói đùa. Ta đã phái người điều tra bối cảnh của ngươi, căn cứ vào thông tin trượng phu ngươi đà mất, hiện nay ngươi đã là goá phụ, tái giá cũng là chuyện thường tình. Có gì không thể?

Đột nhiên từ “Vân chưởng quỹ” biến thành “Tri Thu”, làm Vân Tri Thu khó chịu nói không ra lời, đối phương đã đẩy chuyện này ra rồi, nói rõ không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, muốn tránh cũng tránh không xong, thở dài nói:

- Không dối gạt Đô Thống đại nhân. Hiện giờ ta đích xác là goá phụ, chỉ là ta đã sớm hứa với một người, đời này hoặc là không lấy chồng, nếu như tái giá, sẽ nghĩ đến hắn trước tiên.

- Còn có chuyện này?

Chử Tử Sơn có chút không tin, đoán chừng đối phương đang tìm lý do từ chối, nheo mắt nói:

- Không biết là người phương nào, có thê hay nói cho ta biết được không, để Chử mỗ hết hi vọng

Vân Tri Thu thở dài nói:

- Nếu Đô Thống đại nhân điều tra bối cảnh của ta, có lẽ biết ta từng kinh doanh mua bán ở Thiên nhai Thiên Nguyên Tinh, khi đó cũng có một người giống như Đô Thống đại nhân để ý đến Vân Tri Thu ta, ta là phụ nữ có chồng, làm sao có thể đáp ứng. Sau này trong nhà có biến vì vậy ở goá, người nọ liên tục muốn cầu thân, ta liền cho hắn một lời hứa hẹn. Thử hỏi nếu ta hủy bỏ lời hứa, người đó ngay cả mặt mũi của Doanh Thiên Vương cũng dám quét, sợ rằng sẽ chọc ra đại phiền toái, mong rằng Đô Thống đại nhân giơ cao đánh khẽ.

Nàng vốn không muốn lấy Miêu Nghị ra, lúc này không có cách nào rồi, phải dùng Miêu Nghị để che một chút.

- …

Chữ Tử Sơn sửng sốt, quay đầu lại liếc nhìn thủ hạ phía sau, người sau truyền âm báo cho:

- Đại nhân, có lẽ là Ngưu Hữu Đức!

Chử Tử Sơn dĩ nhiên biết chính xác là Ngưu Hữu Đức, khi điều tra bối cảnh của Vân Tri Thu muốn không biết giữa hai người từng có tai tiếng cũng khó, chỉ là không nghĩ tới còn có hứa hẹn này, hỏi:

Người Tri Thu nói là Ngưu Hữu Đức?

Vân Tri Thu gật đầu nói:

- Chính là Ngưu đại nhân.

- Ha ha!

Chử Tử Sơn cười lắc đầu, tình cảnh trước mắt của Ngưu Hữu Đức hắn cũng có nghe thấy, cười nói:

- Chẳng lẽ Tri Thu chưa nghe nói hắn đã chịu phạt tới Thái Cổ tử địa? Sợ là khó còn sống trở về, tên đó cũng xem như ngưu nhân trong cận vệ quân chúng ta, nếu chết đích xác là cũng đáng tiếc, nhưng có một số việc chính là như vậy, kẻ tự gây nghiệt không thể sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.