Chương trước
Chương sau
Thời hạn một năm thấm thoắt đã đến, nếu không phải Văn Trạch thông qua linh tinh hỏi thăm tin tức của hắn thì Miêu Nghị đang trong trạng thời quên mình chẳng thể nhớ được bản thân hắn đã đi vào Hoang Cổ Tử Địa đã được trọn vẹn một năm. Kỳ thật khoảng thời gian hắn ở Cổ Băng Nguyên không dài khu vực Hoang Cổ Tử Địa cực kỳ to lớn, thời gian để hắn và Ám U Lâm đến đây đã chiếm hết nửa năm rồi.

Sở dụ Văn Trạch truyền tin cho hắn, chính là vì muốn thông báo cho Miêu Nghị biết sẽ có người sắp xếp đưa đến bổng lộc, người đó sẽ không đi vào Hoang Cổ Tử Địa, chỉ đứng trước cửa ra vào đã được hẹn từ trước.

Nhưng Miêu Nghị đành phải thất hứa, bởi vì vấn đề quan trọng nhất là hắn không thể chạt đến cổng vào, chỉ có thể báo lại rằng Hoang Cổ Tử Địa quá nguy hiểm, hắn đã tìm chỗ an toàn để ẩn náu ở một nơi khác, hoàn cảnh hiện tại không cho phép hắn qua nhận đồ tiếp ứng, hơn nữa tài nguyên của hắn tạm thời còn đầy đủ, cũng bảo Văn Trạch không cần phái người mang đồ đến nữa, nếu hắn còn sống trở về thì tụ họp lại sau.

Nếu đã như thế, Văn Trạch chỉ đành sắp xếp việc khác.

Dựa theo thực tế mà nói, Miêu Nghị hoàn toàn chẳng thiếu tài nguyên tu luyện, hắn đã chuẩn bị Tiên Nguyên Đan cực kỳ sung túc, đủ để hắn đột phát đến cảnh giới Thải Liên, lúc trước khi hắn vẫn còn ở Thiên Nhai, Vân Tri Thu đã âm thầm giúp hắn thu thập, tiêu phí cực kỳ lớn. Hơn nữa, mỗi khi hắn nâng cấp. Số lượng tài nguyên tiếp theo cần có để tu luyện đều đã được Vân Tri Thu chuẩn bị sẵn sàng, từ khi Vân Tri Thu đến Đại Thế Giới, đã không cần Miêu Nghị quan tâm nữa.

Băng Cốc, tâm bình tĩnh trống rỗng, tu sĩ yên lặng không nói, thời gian thoắt cái đã trôi qua năm trăm năm.

Linh khí nồng đậm như sữa bò co lại quanh thân hình Miêu Nghị đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, sau khi hấp thu toàn bộ linh khí đó, Miêu Nghị từ từ mở mắt.

Tĩnh tu đã năm trăm năm, tu vi tất nhiên tăng lên, nguyên tố âm hỏa được hấp thu nhanh hơn tốc độ hắn tu luyện, nhưng hôm nay đã đạt được số lượng khá lớn, không thể hấp thu chỉ một nguyên tố hỏa đã tăng mạnh tu vi như hồi còn ở cảnh giới Bạch Liên. Năm trăm năm đã qua, tốc độ hấp thu luyện hóa Tăng Nguyên Đan chỉ tăng đến hơn mười viên, đương nhiên, nếu đặt tốc độ này ở cảnh giới Bạch Liên đã tương đối kinh khủng rồi.

Trong cơ thể, pháp nguyên tại tỉnh điểm màu lam đã gia tăng lên không ít, đã trở nên rậm rạp và chằng chịt, nhưng hiệu quả tăng lên tu vi cũng có hạn, ảnh hưởng đến tâm diễm cũng hạn chế. Khi đã tu luyện Tinh Hỏa Quyết thời gian dài, Miêu Nghị hoàn toàn hiểu rõ, âm không được sinh ra, dương sẽ chẳng thể tăng trưởng, âm dương trong Tinh Hỏa Quyết nếu không thể điều hòa, ảnh hưởng đến tu vi chỉ giới hạn mà thôi.

Hiện tại cho dù không có ai thúc giục, hắn cũng muốn đi đến Bất Diệt Thiên Cốc.

Hắn đứng lên, đi đến cửa động của hầm băng, nó đã bị tuyết phong bế.

Đây là chuyện rất bình thường, năm trăm qua hắn cũng đã từng rời khỏi đây, ngẫu nhiên đi thăm Hắc Thán, mỗi khi muốn rời khỏi, cánh cửa luôn bị tuyết lấp kín.

Thùng! Pháp lực từ Miêu Nghị lao ra, đánh văng băng tuyết chắn đường, hắn chậm rãi rời khỏi hầm băng, thân hình bay đi bộ dàng vội vã.

Hắn quay trở lại Phượng Sào, Linh Lan mở cửa đón hắn vào, cùng đi đến địa cung.

Ám U Lâm đã độc chiếm địa cung rồi, nàng cũng không phải không chịu ở chung với Hắc Thán, mà bởi vì sau khi Hắc Thán hấp thu tà khí, toát ra mùi thơm lạ kỳ, đối với người thường thì cực kỳ thoải mái, nhưng với Ám U Lâm thì nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu, Miêu Nghị đành phải sắp xếp cho Hắc Thán ở ngay tại cột khói ở trên Phượng Sào.

Vừa thấy Miêu Nghị đến, Ám U Lâm vội Vàng đứng dậy hành lẽ:

- Đại nhân!

Miêu Nghị nhìn mi tâm của nàng vừa ẩn đi ba hoa sen, hắn khá kinh ngạc hỏi:

- Ngươi đã đột phá đến tam phẩm Thải Liên?

Ám U Lâm trả lời:

- Lúc trước ta vốn đã đạt đến nhị phẩm Thải Liên, sau khi năm trăm năm tu luyện trong tà nguyên, được cung cấp oán khí Sung túc chưa từng gián đoạn, giúp ta gia tăng tu vi cực nhanh.

Miêu Nghị biết tà nguyên cực kỳ quan trọng đối với tà linh, nhưng hắn không ngờ nó có thể trợ giúp cho tà linh lớn đến vậy, hắn vuốt cằm nói:

- Tiến độ tu hành thực sự không thể tưởng tượng nổi, hèn gì những tà linh như các ngươi đều muốn chiếm cứ nó. Ám U Lâm trả lời thành thật:

- Việc này được đại nhân trợ giúp, nếu không Ám U Lâm cũng chăng thể đền được đây, cũng không thể tăng tốc độ tu hành được.

Miêu Nghị lấy ra vòng tay trừ vật trống rỗng, nói:

- Thời gian ở lại Phượng Sào đã lâu, chúng ta cần đi ngay.

Ám U Lâm chỉ hơi sửng sốt, nhưng nàng vẫn gật đầu nói:

- Vâng!

Nàng không chống cự để Miêu Nghị thu vào vòng tay trừ vật, dù sức hấp dẫn của tà nguyên cực kỳ lớn nhưng khát khao đi đến bên ngoài đã làm nó không còn quan trọng nữa.

Sau khi thu Ám U Lâm, Miêu Nghị xoay sang Linh Lan, nói:

- Đưa Hắc Thán xuống đi.

Linh Lan đã nghe cuộc đối thoại giữa hắn và Ám U Lâm, nàng nhanh chóng tiến đến phía sau hắn, hỏi lại:

- Vậy là tiên sinh đã muốn đi Long Diễm Trì rồi sao?

Miêu Nghị vừa đi vừa nói:

- Nếu đã đồng ý với ngươi, tất nhiên ta phải tuân thủ lời hứa. Nhưng bên ngoài Cổ Băng Nguyên ẩn giấu không ít cao thủ tà linh, ta lo lắng nếu trận chiến xảy ra ngoài kia, không biết có thể thuận lợi rời khỏi đây hay không.

Linh Lan vội nói ngay:

- Tiên sinh không cần lo lắng, ta sẽ sắp xếp cho băng linh tiền đại nhân dưới băng nguyên, có băng linh âm thầm mở đường ở tầng băng phía dưới, người ở trên mặt đất rất khó phát hiện, có thể đưa đại nhân đến vùng đất ngoài Cổ Băng Nguyên, có lẽ sẽ không để cho đám tà linh kia phát hiện được.

Miêu Nghị nghe thấy sự mừng rỡ ẩn giấu trong giọng nói của nàng, có lẽ nàng ấy đã ước gì Miêu Nghị sớm đi đến Long Huyệt để hoàn thành việc chủ nhân nàng nhờ vả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.