Điều này thực sự hù dọa Miêu Nghị rồi, hành động của nàng khiến hắn nhảy dựng lên vô thức lui về sau một bước tình huống hiện tại là sao thế?
Hắc Thán nghiên đầu nhìn xem, đôi mắt tràn đầy thần sắc kinh ngạc.
Nhưng như thế chưa đủ, một người một thú không thể ngờ được ngay sau đó Linh Lan bổng dưng bắt đầu khóc nức nở, nước mắt tuôn ra như suối, hóa thành từng hạt lệ châu lăn xuống.
Cái rơi ra từ trong mắt nàng đúng thật là nước mắt hàng thật giá thật, chúng giống như hạt châu rơi xuống khay ngọc, phát ra âm thanh leng leng, tất cả đều là băng châu.
Thấy nàng như vậy, Miêu Nghị cũng cảm thấy hơi xấu hổ, gương mặt hơi mềm đi, vội vàng ho một tiếng giải thích:
- Đừng nói là người trách ta phá hủy bảo bối của ngươi nha, ta phải nói rõ, đó là do ngươi muốn ta thử trước đó, không liên quan gì đến ta.
Linh Lan dùng sức lắc đầu, sau đó bắt đâu lạy, dập đầu với Miêu Nghị, thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng đụng đầu vào mặt đất vang lên. Sau khi dập đầu liên tiếp ba lần, sai đó vầng trán không thể đụng nổi vào mặt đất nữa, sau đó lại tiếp tục khóc nức nở nghẹn ngào, thì thào từng tiếng:
- Chờ được, ta rốt cuộc chờ đợi được rồi, chủ nhân, ta cuối cùng cũng đợi được rồi.
Vẻ mặt Miêu Nghị lập tức hiện lên vẻ nghi ngờ, hỏi:
- Các ngươi đang chờ cái gì?
Linh Lan ngẩng đầu lên, lau hết nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2417210/chuong-2391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.