Miêu Nghị: Là ta làm! Nếu không phải thời khắc mấu chốt, ta mềm lòng, ngay cả cửa hàng của mấy nhà, ta cũng cho quét sạch!
Vân Tri Thu: Đây là lý do ngươi tập trung chúng ta tới nơi này mới nói sao?
Miêu Nghị: Đúng!
Vân Tri Thu: Trước đó vì sao ngươi không...
Trước đó vì sao không đánh tiếng nói với mình. Lơi này chung quy nàng vẫn không có hỏi được. Nàng biết hắn làm vậy là sợ mình khó xử. Nàng lại tiếp tục hỏi: Ngươi không thể có nhiều nhân mã như vậy chứ? Ngươi còn giấu nhân mã không cho ta biết sao? Ngươi là làm sao biết được cứ điểm bí mật của năm đạo?
Miêu Nghị: Chuyện này sau này hãy nói. Hiện tại bọn họ có thể đi về.
Sau khi hai người kết thúc liên hệ, Vân Tri Thu đối mặt với mọi người cười khổ một tiếng, biểu thị Miêu Nghị đã “nhận tội”. Sau đó nàng tiến hành chuyển lời Miêu Nghị nói lại cho bọn họ.
Các người thất kinh, nhanh chóng liên hệ với sư môn của từng người.
Vân Tri Thu nhìn phản ứng của những tỷ muội kia, dường như có điều suy nghĩ. Nói vậy mọi người cũng hiểu rõ, nguyên nhân Miêu Nghị thật sự bảo mọi người dời đi, vẫn là hạ thủ lưu tình. Hắn sợ thời điểm động thủ sẽ tổn thương tới người nhà. Thậm chí ngay cả người nhà của người nhà cũng bận tâm đến.
Đương nhiên, các nàng cũng rất tự nhiên, cho rằng Miêu Nghị cuối cùng không động tới những cửa hàng là do thời khắc mấu chốt dừng tay, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2417108/chuong-2340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.