Chương trước
Chương sau
Miêu Nghị cũng chỉ mới nghe người khác nói. Về phần bốn phía xung quanh có thứ không chọc nổi hay không, hắn cũng không biết. Chỉ có điều trước mắt hắn thấy, như vậy chắc là không có sai. Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, bằng không hối hận cũng không kịp.

Sau khi cân nhắc một chút, hắn chợt cắm cây thương trong tay xuống trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía xa. Hồng văn dựng đứng ở mi tâm đột nhiên tách ra. Thiên Nhãn hiện ra. Một cột ánh sáng rực rỡ lượn lờ chợt bắn ra, bắt đầu quan sát sau dãy núi ngoài xa.

Nơi đây tà khí lượn lờ, rất ảnh hưởng tới tầm mắt. Cho dù là pháp nhãn cũng không nhìn xa được. Hắn không thể làm gì khác hơn là mở ra Thiên Nhãn cực kỳ tiêu hao pháp lực để kiểm tra, được trước xác nhận bốn phía xung quanh rốt cuộc có khả năng uy hiếp gì hay không, để quyết định tìm một chỗ an thân.

Ánh mắt Thiên Nhãn xuyên qua tà khí lượn lờ phía xa, chạm tới dãy núi phía xa, trực tiếp lướt qua. Ánh mắt kiểm tra tình hình trong núi.

Vừa nhìn, mọi thứ dù ở trong xó xỉnh phạm vi trăm dặm xó xỉnh đều không thể nào che giấu được. Miêu Nghị chậm rãi xoay người, xem tình hình xung quanh lần nữa. Ngoại trừ khắp nơi xương trắng nằm rải rác, hình như cũng không có uy hiếp gì. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lướt qua bầu trời. Xuyên qua sương mù dày đặc, hắn lại có thể nhìn thấy được vũ trụ đầy sao. Kỳ quái chính là, bất kể ánh mắt Thiên Nhãn nhìn xa thé nào đi nữa, tinh thể dường như rất gần, nhưng thị lực Thiên Nhãn lại vĩnh viễn không có cách nào nhìn đến được. Giống như một bức tranh hiện ra trước mắt. Đây tuyệt đối không phải là tình hình bình thường trong tinh không.

Cột ánh sáng bắn ra từ mi tâm chợt thu lại. Hồng văn dựng đứng ở mi tâm khép kín. Miêu Nghị suy nghĩ một chút.

Tuy rằng xung quanh đây, hắn không phát hiện ra có thứ gì uy hiếp. Chỉ có điều suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định làm theo lời căn dặn, không nên đi quá xa. Nếu chẳng may chọc phải phiền phức không chọc nổi, bản thân ở chỗ này chạy cũng chạy không thoát.

Miêu Nghị giơ tay, rút Nghịch Lân Thương đang cắm ở trên mặt đất. Hắn tìm kiếm xung quanh. Hắn tìm thấy địa thế ở phía dưới một sườn núi. Hắn đưa cây thương chỉ tới, ra hiệu Hắc Thán đào ra một cái động.

Đợi Hắc Thán chạy tới, đang muốn đào ra, Miêu Nghị lại nghiêng thương ngăn cản nó. Hắc Thán có chút không hiểu nhìn hắn, không biết hắn có ý gì.

Không biết sao Miêu Nghị ý thức được một vấn đề lớn. Hắn ở chỗ này không thể chỉ ngày một ngày hai. Cũng không phải chỉ ở một năm hai năm. Mà hắn phải ở tới một ngàn năm. Tốt nhất là tìm một nơi có nguồn nước.

Miêu Nghị đưa tay cảm ứng độ ẩm trong không khí một chút. Tuy rằng dựa vào tu vi của hắn hoàn toàn có thể hấp thu được hơi nước trong không khí để sinh tồn. Chỉ có điều làm vậy vẫn còn có chút bất tiện. Hơn nữa thằng nhãi Hắc Thán này thích nước.

Hắn nhớ vừa rồi, thời điểm mình thi triển Thiên Nhãn, thấy phía sau ngọn núi bên kia có một nơi có hồ nước. Dường như nơi đó cách đây cũng không quá xa. Ở chỗ đó cũng không thấy có gì uy hiếp.

Suy nghĩ một chút, Miêu Nghị xoay người nhảy tới trên lưng Hắc Thán. Nghịch Lân Thương trong tay hắn vung lên, đập vào phía trên mông của Hắc Thán.

Hắc Thán lập tức nhanh như cơn gió mạnh, lao về phía Miêu Nghị vung thương chỉ tới. Nó nhanh chóng chạy đi. Thoáng như một cái bóng xẹt qua rất nhanh trên sa mạc. Tuy rằng hiện tại sở trường của nó là bay, tốc độ chạy nhanh lại không kém hơn năm đó. So với năm đó, còn nhanh hơn. Còn có một ưu điểm khác. Năm đó Hắc Thán mọc bốn chân, chạy nhanh tạo ra động tĩnh kinh người. Hiện tại nó đã mọc ra móng vuốt. Bốn chi nhẹ nhàng rơi xuống đất, gần như không phát ra âm thanh gì.

Miêu Nghị mặc chiến giáp cầm thương, ngồi ở trên thân Hắc Thán lướt đi trong gió.

Vù vù.

Cảnh tượng như vậy giống như rất nhiều năm trước. Khi lại lĩnh hội loại cảm giác rong ruổi này, Miêu Nghị cũng không nhịn được thổn thức, bùi ngùi. Hắn nhớ tới tình cảnh năm đó, khi mình mới tới Phù Quang Động, nhìn thấy Hắc Thán béo tốt giống như heo. Thật không nghĩ tới, chỉ chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy.

Trong nhiều năm như vậy, hắn cũng trải qua không ít chuyện. Có chuyện tốt có chuyện không tốt. Nhưng Hắc Thán vẫn ở bên cạnh hắn.

Vừa ra khỏi sa mạc hoang dã, góc độ xông tới đột nhiên thay đổi. Hắc Thán nhảy mạnh lên một cái, đã thả người lên núi. Nó leo lên núi cao lại giống như giẫm trên đất bằng. Nó lao rất nhanh qua núi. Lúc này đã có thể nhìn thấy hồ nước ở phía trước mặt. Hắc Thán một hơi thở vọt tới, vội vàng dừng lại ở bên hồ.

Miêu Nghị cầm thương rảnh rỗi quan sát. Trước mắt hắn là một hồ nước với phạm vi vài dặm. Hồ nước trong vắt. Chỗ thiếu sót duy nhất là không thấy bất kỳ thực vật nào. Điều đó khiến nơi đây vẫn có vẻ có chút hoang vắng. Hắn giơ tay lên vẫy một cái. Một giọt nước từ mặt hồ nhảy ra, rơi vào đầu ngón tay của hắn. Sau khi thi pháp điều tra, hắn lại nhét vào trong miệng, nuốt vào.

Sau khi xác nhận trong hồ không có độc, hắn lắc thương vỗ nhẹ vào Hắc Thán. Hắc Thán quay đầu lại, chạy tới dưới chân núi bên hồ. Miêu Nghị nhảy xuống, vung thương chỉ một điểm. Hắc Thán ngay lập tức dùng bốn chi, nhanh chóng đào đất. Không bao lâu, nó liền đào ra một động sâu tới khoảng vài chục trượng.

Sau khi thu dọn đất đá chồng chất phía bên ngoài và che giấu đi, Miêu Nghị lại tiến vào bên trong động, thu dọn một chút, tạo ra một Địa Cung đơn sơ. Hắn chuẩn bị ở nơi này bế quan tiềm tu một nghìn năm. Đáng tiếc chính là thiếu phòng ngự. Hắn chỉ có thể để Hắc Thán canh giữ ở cửa động.

Vốn có trên tay hắn có bọ ngựa dùng để bố trí canh phòng là thích hợp nhất. Nhưng trước khi tiến vào Ngự Viên, lo lắng bị lục soát điều tra, hắn bảo Diêm Tu dẫn đi, thả ở chỗ Vân Tri Thu trông giữ. Có một số việc tuy rằng hắn không thể xác nhận, nhưng đã loáng thoáng có suy đoán. Hắn không dám dễ dàng lấy bọ ngựa ra để sử dụng.

Ra khỏi Địa Cung, Hắc Thán chạy tới, hướng về phía hồ nước hắt xì hơi một tiếng thật vang. Miêu Nghị hiểu rõ ý của nó. Đây là muốn xuống nước chơi đùa. Chỉ là trên người mặc chiến giáp có chút trầm trọng, ảnh hưởng tới nó khi xuống nước chơi đùa.

Miêu Nghị thi pháp chỉ một cái. Chiến giáp trên thân Hắc Thán lóe lên bảo quang, nhanh chóng co lại, cuối cùng hóa thành vòng kim cương trên cổ Hắc Thán.

- Trộm béo, nhớ kỹ. Không có sự đồng ý của ta, không thể rời khỏi sơn cốc này.

Miêu Nghị cảnh cáo một tiếng.

Hắc Thán lắc đầu vẫy đuôi, biểu thị đã hiểu rõ. Sau đó nó nghiêng đầu, mừng rỡ chạy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.