Hắn theo bản năng liếc mắt nhìn Cao Quan, thản nhiên nói:
- Cao Hữu Sứ không phải rất thưởng thức Ngưu Hữu Đức sao? Chẳng lẽ bởi vì trước đó Phá Quân ở Phủ tổng trấn Ngự Viên kiêu ngạo hống hách đắc tội Cao Hữu Sứ? Hay là bởi vì Phá Quân vừa chửi ngươi chưa chắc là trung thần?
Cao Quan:
- Thần luôn luôn nhìn việc không nhìn người. Nếu bệ hạ nói như vậy, thần kiến nghị, làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua, buông tha cho Ngưu Hữu Đức là được.
Thanh Chủ:
- Buông tha hắn như vậy, trẫm ngược lại chính là cho Phá Quân mặt mũi. Nhưng mặt mũi của Doanh Thiên Vương làm sao chịu nổi?
Trong lòng mấy người nói thầm, mặt mũi của Doanh Thiên Vương chỉ là phụ. Sợ rằng chủ yếu vẫn là mặt mũi của ngươi không dễ nhìn đi?
Chỉ có điều, hướng phát triển của chuyện này đã rất rõ ràng. Bị Phá Quân quấy nhiễu một hồi như vậy, Thanh Chủ đã không tiếp tục có ý định giết Ngưu Hữu Đức nữa. Chỉ là không tránh khỏi phải trừng phạt một phen. Nhưng xử lý quá nhẹ vẫn cảm thấy sượng mặt. Với Doanh gia bên kia cũng không tiện ăn nói. Xử lý quá nặng lại sợ Phá Quân bên kia gây sự nữa.
Cao Quan nói:
- Phái đi Hoang Cổ Tử Địa. Như vậy đều cho Phá Quân và Doanh Thiên Vương mặt mũi.
- Hoang Cổ Tử Địa?
Tư Mã Vấn Thiên và Thượng Quan Thanh đều ngạc nhiên. Thượng Quan Thanh cau mày nói:
- Cái đó với để hắn chịu chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2417058/chuong-2317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.