Miêu Nghị:
- Hầu gia không lo lắng, sau khi nữ nhi của ngươi rời đi, sẽ không có cách nào báo cáo lại với Thiên Đình hay sao?
Chiến Bình:
- Cái này ngươi không cần lo lắng. Các ngươi đi rồi, trách nhiệm đều có thể đổ lên trên người ngươi là được. Cứ nói là ngươi bắt cóc Như Ý. Thiên Đình tất nhiên phải tiếp nhận hiện thực này. Nguyên nhân rất đơn giản. Hiện tại bệ hạ vẫn chưa tới mức trở mặt với Doanh gia, chỉ có thể biết thời biết thế truy cứu trách nhiệm của ngươi.
Miêu Nghị lại nhắc lại:
- Hầu gia đang nói đùa!
Chiến Bình:
- Ngươi đang lo lắng cái gì? Lo lắng về tài nguyên tu luyện sau này? Chỉ cần có ta ở đây, ta có thể bảo đảm sẽ lo đầy đủ tài nguyên cho hai người các ngươi tu luyện sau này. Còn đang lo lắng về tiền đồ của ngươi sao? Thứ lỗi cho ta nói thẳng. Ngươi căn bản không phải là người có dã tâm gì quá lớn. Chỉ cần có một lối ra khác, ngươi sẽ không nhớ quyền thế mãi không quên. Cũng chính vì vậy, ta mới yên tâm giao Như Ý lại cho ngươi.
Miêu Nghị cảm thấy kỳ quái. Hắn nghiêng người nhìn thẳng vào Chiến Bình.
- Hầu gia dùng cái gì kết luận hạ quan không có dã tâm leo lên?
Chiến Bình như đinh chém sắt nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản. Nếu là người thật sự có dã tâm muốn bò lên trên, sẽ chịu nhục, cũng sẽ không ở Thiên Nhai làm ra nhiều chuyện tệ hại, đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2417029/chuong-2303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.