Chương trước
Chương sau
Hạ Hầu Thác nghiêng đầu nhìn nàng, trịnh trọng báo cho biết:

- Nha đầu, không hiểu không có vấn đề gì. Những cái khác cũng không cần nàng hỏi nhiều. Nàng chỉ cần nhớ. Giữ lại tiểu tử kia đối với gia tộc Hạ Hầu chúng ta có chỗ hữu dụng liền đủ.

Lần này Hạ Hầu Thừa Vũ hiểu rõ. Mặc dù không biết gia gia muốn làm gì, nhưng có thể để cho gia gia tự mình chạy tới căn dặn, như vậy đã nói rõ Ngưu Hữu Đức đối với gia tộc Hạ Hầu có chỗ trọng dụng. Điều này khiến cho nàng không dám khinh thường. Nàng gật đầu nói:

- Gia gia. Ngài yên tâm. Tôn nữ biết phải làm sao.

- Ha hả.

Hạ Hầu Thác lộ ra nụ cười thỏa mãn. Rút khuỷu tay ra khỏi tay nàng, lại chắp tay hành lễ nói:

- Nương nương sợ là phải về cung. Cựu thần không quấy rầy. Cựu thần xin cáo lui.

Hạ Hầu Thừa Vũ tiễn hắn đến bên ngoài cánh rừng. Sau khi nàng đưa mắt nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, trong đầu lại chìm vào suy nghĩ.

Một đám tổ tông đại gia đều đã đi. Miêu Nghị cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng hắn không cần lại kéo thân thể bị thương nặng tiếp tục chịu đựng sự hành hạ nữa. Hắn trở lại phủ tổng trấn liền gục xuống, vội vàng dưỡng thương. Phi Hồng ở bên cạnh, lau nước mắt, dốc lòng chăm sóc...



- Tiểu thư cô gia, các ngài đã trở về.

Tiếng chào hỏi vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên. Phu thê Chiến Bình và Doanh Lạc Hoàn mới vừa đi vào phủ đệ của Doanh Thiên Vương không khỏi quay đầu nhìn lại. Khi thấy người chào hỏi, người người đều dừng bước ngạc nhiên.

Người này không phải là ai khác, chính là Thiên Nguyên Hầu trước đây. Hiện tại tất nhiên phải bỏ đi chữ hầu kia. Không chỉ không có chữ hầu kia, ngay cả bộ hoa y thường mặc trước kia cũng đã bỏ. Hắn mặc tử giáp Lục Tiết, đang đứng ở đó xấu hổ lại cung kính chào hỏi.

Phu thê hai người nhìn nhau, trong lòng cảm giác bùi ngùi thổn thức. Đối với chuyện Thiên Nguyên gặp phải, hai người tất nhiên đã nghe nói. Hắn liên quan tới một vụ án của Nhân Sửu Tinh Quân. Sau khi trải qua nguy cơ phán tội mưu phản, hắn đường đường là triều thần đứng hàng tiên ban trực tiếp bị cách chức thành như vậy, lưu lạc tới mức thủ vệ cửa lớn Thiên Vương Phủ. Thật sự khiến người ta đồng tình.

Hai người đi tới. Chiến Bình giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai Thiên Nguyên, than thở:

- Thiên huynh, bảo vệ được mạng tốt hơn bất kỳ chuyện gì khác. Lưu được núi xanh lo gì không có củi đốt. Có Thiên Vương chiếu cố, sớm muộn Thiên huynh sẽ có ngày đông sơn tái khởi.

Thiên Nguyên dường như thản nhiên cười ha hả. Hắn đưa tay làm động tác thỉnh nói:

- Thiên Vương bảo ta ở chỗ này chờ hai vị, để báo cho hai vị biết một tiếng. Hai vị tới trực tiếp đi vào Tiểu Chuyết Viên tìm lão nhân gia.

Chiến Bình chắp tay cám ơn. Doanh Lạc Hoàn cũng gật đầu thăm hỏi một chút. Lúc này phu thê hai người mới xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng hai người đi xa, Thiên Nguyên khe khẽ thở dài một tiếng. Có ít thứ chính là số mạng.

Hắn và Chiến Bình năm đó đều là người hầu cận của Doanh Thiên Vương. Người sớm được Doanh Thiên Vương coi trọng nhất là hắn. Doanh Thiên Vương có ý định để hắn cưới Doanh Lạc Hoàn. Thế nhưng nữ nhân kia tính tình đại tiểu thư, hắn thật sự không dám khen tặng. Hắn không muốn cưới một tổ tông trở lại. Hơ nữa, hắn đối với Bích Nguyệt trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp vừa gặp đã thương. Khi đó hắn còn không có một mình lăn lộn ở trong quan trường, vẫn tương đối đơn thuần. Hắn chỉ muốn ở cùng Bích Nguyệt đến lúc già đầu bạc. Doanh Thiên Vương cũng không miễn cưỡng hắn, còn an bài cho hắn một tiền đồ tốt. Thế nhưng dưới năm tháng ăn mòn bao nhiêu thứ đã biến thành vô tình. Lòng người giống như thế sự hay thay đổi. Nghĩ lại mà kinh

Mà nay, mình lại bị đánh trở lại nguyên điểm. Vị trí của Chiến Bình ổn định lại có tiền đồ. Hắn có thể khẳng định, nếu như mình trước đây cưới Doanh Lạc Hoàn, cũng sẽ không có kết quả như ngày hôm nay.

Lắc đầu, Thiên Nguyên xoay người rời đi, để lại là một tiếng thở dài...

Tiểu Chuyết Viên, trong một khu vườn hội tụ tinh hoa thiên địa. Bên trong chính sảnh, tâm tình Doanh Thiên Vương hình như không tệ. Hắn đang cùng mấy nữ nhân chuyện trò vui vẻ. Đây đúng là tình cảnh hiếm thấy.

- Phụ thân!

Sau khi Chiến Bình và Doanh Lạc Hoàn đi vào hành lễ, lại cùng các huynh đệ tỷ muội chào hỏi.

- Tới đây!

Doanh Cửu Quang vui tươi hớn hở nói một tiếng. Hắn phất phất tay để mấy đứa con khác lui xuống trước. Hắn nhìn chằm chằm vào nữ nhi và con rể, cười tủm tỉm.

Chiến Bình và Doanh Lạc Hoàn nhìn nhau, không biết phụ thân đại nhân có chuyện gì khẩn cấp phải gọi hai người tới. Chỉ có điều đều có thể nhìn ra tâm tình hắn ngày hôm nay thực tại không tẹ.

Doanh Lạc Hoàn tiến lên ôm cánh tay phụ thân, cười nói:

- Phụ thân vẻ mặt tươi cười, có đúng là có chuyện gì vui hay không?

- Ha hả!

Doanh Cửu Quang vuốt râu gật đầu nói:

- Thật đúng là bị con đoán được. Thật sự có việc vui. Hơn nữa còn là việc vui lớn bằng trời.

- A!

Doanh Lạc Hoàn ngạc nhiên nói:

- Phụ thân, ngài nói nhanh lên. Chuyện vui lớn bằng trời gì vậy?

- Chuyện chung thân của Như Ý có tin tức, chẳng lẽ không phải là chuyện vui lớn bằng trời sao?

Doanh Cửu Quang vui tươi hớn hở báo cho hai người biết. Ánh mắt hắn liếc về phía Chiến Bình đang lẳng lặng đứng bên cạnh.

Doanh Lạc Hoàn quả nhiên lộ ra vẻ mặt vui mừng bất ngờ.

- Hôn sự giữa Như Ý và Ngưu Hữu Đức đã có tin tức rồi sao?

- ...

Dáng vẻ tươi cười của Doanh Cửu Quang chợt cứng đờ, sắc mặt trầm xuống.

- Cái gì mà Ngưu Hữu Đức. Ngưu Hữu Đức chỉ là một kẻ không đặt lên được mặt bàn, làm sao có thể xem là chuyện vui lớn bằng trời được?

Trên mặt hắn lại đổi thành dáng vẻ tươi cười, vuốt râu mỉm cười nói.

- Là bệ hạ! Bệ hạ coi trọng Như Ý, muốn nạp Như Ý làm phi. Nha đầu, nhìn xem đây là cái gì? Đây là ngọc bội tùy thân của bệ hạ, đưa cho Như Ý làm tín vật đính ước. Cầm vật này lại có thể tự do ra vào Thiên Cung. Điều này là đặc biệt quang vinh. Trong mỹ nữ hậu cung, Như Ý lại là một người. Quay đầu lại con giao cho Như Ý!

Thanh Chủ đưa ra khối thải ngọc kia cho nữ nhi.

Doanh Lạc Hoàn không có nhận, trái lại cả kinh lui về phía sau ba bước. Nàng thất thanh nói:

- Phụ thân, ngài nói cái gì vậy? Bệ hạ muốn nạp Như Ý làm phi sao?

Chiến Bình đang đứng yên lặng ở bên cạnh, sắc mặt cũng đại biến. Hắn nhìn chằm chằm vào Doanh Cửu Quang.

Ánh mắt Doanh Cửu Quang trở nên thâm trầm, thản nhiên nói:

- Thế nào? Chẳng lẽ chuyện tốt như vậy các con còn không muốn hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.