Chương trước
Chương sau
- A!

- A!

Hai tiếng gào thảm, hai luồng sáng vụt tắt, phá giáp vàng, xuyên qua hai xác thịt.

Bùm bùm!

Hai mũi tên bắn trúng lưng Yến Bắc Hồng.

Yến Bắc Hồng phun ra ngụm máu:

- Phụt!

Yến Bắc Hồng lại bị đánh bay nhưng cũng thành công rớt vào bụi mênh mông. Lần này Yến Bắc Hồng không hôn mê, gã liều mạng lao vào trong Mê Loạn tinh hải mất hút.

Bùi Mặc tức giận quát:

- Tránh ra!

Bùi Mặc bất chấp tất cả đẩy đám đông che trước mặt ra xông đến, có kinh biến này khiến người phía sau không dám ngăn cản nữa, vội vàng né tránh sang hai bên.

Bùi Mặc nhìn hướng Yến Bắc Hồng mất hút, chỉ vào hai thượng tướng giáp tím may mắn sống sót giận dữ nói:

- Lập tức ra lệnh tất cả mọi người đi vào lục soát cho ta!

Hai thượng tướng giáp tím nhìn nhau, người bên trái khẽ thở dài:

- Vị huynh đệ này đang đùa sao? Người ta đã trốn vào thì lục soát thế nào được? Chẳng lẽ ngươi không biết đây là đâu? Nhiều người vội vàng chạy vào rồi được vài người tìm thấy đường ra?

Bùi Mặc tức ói máu:

- Các ngươi...!

Bùi Mặc vung tay áo một mình rút kiếm lao vào sương mù.

Thượng tướng giáp tím bên phải khịt mũi:

- Xì, gan góc dữ.

Mấy vạn người nhanh chóng tụ tập lại, lặng im nhìn Tổng Trấn đại nhân bị đao chém thành hai khúc.

Rất nhanh mọi người lục tục ngước đầu lên, mặt Bùi Mặc đen thui chạy ra khỏi ‘sương mù’.

Thượng tướng giáp tím cười giễu:

- Còn tưởng ngươi ngon lắm dám xông vào, hóa ra ở vòng ngoài một lúc rồi cũng ra, ngươi cũng biết sợ sao?

Bùi Mặc đến gần, quát:

- Ta kêu các ngươi đừng nhúc nhích tại sao không nghe? Nếu không tại các ngươi thì sao hắn chạy thoát được!

Thượng tướng giáp tím bên phải cười khẩy nói:

- Ngươi là ai?

Bùi Mặc móc lệnh bài ra:

- Mắt bị mù sao? Giám Sát Hữu Bộ phụng mệnh tra án!

Thượng tướng giáp tím bên trái nói:

- Chúng ta không nhận được mệnh lệnh của cấp trên, Giám Sát Hữu Bộ không có quyền lợi chỉ huy chúng ta! Hơn nữa chúng ta không biết lệnh bài của Giám Sát Hữu Bộ, các huynh đệ, các ngươi có ai biết không? Nếu biết thì đi ra kêu một tiếng.

Mọi người đồng thanh kêu lên:

- Không biết!

Thượng tướng giáp tím bên trái chỉ vào Bùi Mặc:

- Ta thấy ngươi rất đáng ngờ, bao vây hắn lại. Chờ chứng minh được thân phận của hắn rồi tính!

Một câu phủi sạch trách nhiệm phe mình.

Rất nhanh Bùi Mặc bị đám đông bao vây, nhưng bọn họ không dám tấn công gã. Có một số việc chiếm lý còn được, nếu thật sự chọc giận Giám Sát Hữu Bộ, vị phán quan mặt lạnh đó không dễ chọc. Bọn họ cũng chẳng sạch sẽ gì, nếu bị điều tra thì không chịu nổi. Làm việc nên giữ quy tắc, miễn mình có lý thì bên trên có người gánh giúp họ.

Bùi Mặc sầm mặt nhanh chóng móc tinh linh ra liên lạc với bên trên.

Không lâu sau quan trên của đội người này ra lệnh cho Bùi Mặc đi, mặt gã lạnh băng phất tay áo rời đi. Bùi Mặc đi đến giữa đường thì tìm một hành tinh tạm nghỉ, móc túi pháp bảo của Hạ Hầu Long Thành ra ném xuống đất, gã rút bảo kiếm Hồng Tinh ra đâm tới.

***

Sương mù mông lung, tầm nhìn chỉ được mấy chục trượng. Yến Bắc Hồng nhét gốc tinh hoa tiên thảo vào bụng trốn nửa ngày không biết mình đang ở đâu, cuối cùng thấy một hành tinh, gã đáp xuống thở hồng hộc, mặt trắng bệch. Yến Bắc Hồng cắm đao xuống đất, đao chỉ hướng gã đã tới, gã đi một đường thẳng nên cảm thấy sau này cứ theo y hướng đó là sẽ thoát khỏi đây.

Nhưng rất nhanh Yến Bắc Hồng biến sắc mặt, phát hiện hành tinh mình đang ở chậm rãi quay tròn, đã lạc hướng.

Yến Bắc Hồng cười thảm:

- Ha ha ha!

Yến Bắc Hồng móc tinh linh ra báo tin vui cho Miêu Nghị.

Miêu Nghị đang trong lều chờ tin, biết Yến Bắc Hồng trốn thoát thì thở phào, hỏi: Yến đại ca có sao không?

Yến Bắc Hồng: Không sao.

Yến Bắc Hồng trúng Lưu Tinh tiễn hai lần, tuy dùng thịt người giảm sức bắn, gã cũng mặc chiến giáp Hồng Tinh độ thuần cao phòng hộ nhưng liên tục trúng mười hai mũi tên làm sao ‘không sao’ được. Nếu Yến Bắc Hồng không tu luyện kỳ công đại pháp hộ thể thì đi bán muối lâu rồi, tuy trốn thoát một kiếp nhưng tu vi thì... Tu vi của Yến Bắc Hồng vốn đến Thải Liên thất phẩm, lần đầu trúng tên rớt xuống lục phẩm, lần thứ hai tuy chỉ túng hai mũi tên nhưng giảm tu vi càng dữ hơn, từ Thải Liên lục phẩm xuống nhất phẩm.

Thành quả tu hành mấy ngàn năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhưng Yến Bắc Hồng cảm thấy không cần kể lể tranh công với Miêu Nghị làm gì. Không hứa thì thôi, đã hứa làm rồi thì không có gì phải phàn nàn. Giết trực hệ của Hạ Hầu gia tộc không phải việc nhỏ, dưới tình huống bình thường Yến Bắc Hồng sẽ không giúp người làm việc này, nhưng Miêu Nghị ngoại lệ. Vì lý do giữ bí mật công pháp nên Yến Bắc Hồng luôn đơn độc một mình không có bằng hữu nào, Miêu Nghị là bằng hữu duy nhất của gã.

May mắn trong bất hạnh là mạng nhỏ còn đó, đổi lại người bình thường sớm đã mất mạng. Đây là điểm bá đạo của Phệ Ma đại pháp, có thể đốt cháy tu vi làm thực lực của mình nháy mắt tăng vọt, nên gã mới đỡ nổi mười mũi tên kia. Nhưng dù Phệ Ma đại pháp có thể nhanh chóng nâng cao tu vi thì kiểu thiêu đốt này mang laị hậu quả nghiêm trọng. Đạo lý rất đơn giản, giống như khi đột phá đại cảnh giới phải chịu đựng một trong thất tình lục dục phản phệ, nhưng cuối cùng vì lúc trước nuốt lượng quá nhiều nên phải chịu hai trong thất tình lục dục phản phệ, vượt sức chịu đựng, có áp chế được hay không là cả một vấn đề.

Miêu Nghị hỏi: Có bị lạc đường không?

Yến Bắc Hồng sợ là đã lạc.

Miêu Nghị: Đừng lo, ta sẽ tìm cách cứu đại ca.

Hai người cắt đứt liên lạc, Miêu Nghị thở phào xong cau mày, khoanh tay sau lưng đi tới đi lui trong lều. Miêu Nghị đã nghe Yến Bắc Hồng nói tình huống bên Mê Loạn tinh hải, bây giờ muốn đến nơi đó e rằng hơi khó, dù có đi đường vòng cũng sẽ bị phát hiện ngay. Chắc chắn Thiên Đình phái người đi canh giữ, không thể nào né tránh tai mắt Thủ Thành cung đến gần được. Bây giờ chỉ còn cách chờ một lúc, đợi khi thủ vệ của Thiên Đình thả lỏng rồi thừa cơ đến gần, dù sao khu vực lớn như vậy, Thiên Đình không thể phái nhiều người luôn canh giữ chỉ vì một mình Yến Bắc Hồng được.

Nhưng Miêu Nghị đánh giá thấp ảnh hưởng của chuyện này, có người cố ý thúc đẩy, cái chết của Hạ Hầu Long Thành chỉ là thứ yếu, thích khách Yến Bắc Hồng mới là đối tượng trọng điểm.

Phù điêu yêu ma quỷ quái khắc đầy hai vách tường lộ dáng vẻ nghiêm nghị. Một con mắt phải to lớn lạnh lẽo điêu trên vách tường chính giữa lạnh lùng nhìn trong đại điện, hoặc nên nói là đối diện cửa lớn. Con mắt phải đại biểu Giám Sát Hữu Bộ, nơi này là đại điện tổng đường của Giám Sát Hữu Bộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.