Chương trước
Chương sau
Miêu Nghị cau có, ánh mắt lóe lên. Thật không ngờ bí ẩn trước đó vẫn không có cách nào giải được, thật ra lại bị Từ Đường Nhiên đánh bậy đánh bạ giải ra. Hắn phất tay đóng lại cái hộp trong bàn tay Từ Đường Nhiên, trầm giọng nói:

- Thứ này ngươi cất kỹ cho ta. Không được ta cho phép, tuyệt đối không được phép lấy ra sử dụng thêm nữa. Tốt nhất là tìm một chỗ giấu đi, không nên để ở trên người. Bằng không cẩn thận cái đầu của ngươi rơi xuống đất! Còn nữa, phía Hoàng Khiếu Thiên bên kia, dặn hắn, ngậm chặt cái miệng lại. Tuyệt đối không thể để bất kỳ kẻ nào biết trên tay ngươi có thứ này. Bằng không bảo hắn cẩn thận cái mạng nhỏ của mình!

Từ Đường Nhiên nghe thấy giọng điệu ngoan độc của hắn, bị dọa cho giật mình. Trong lòng Từ Đường Nhiên không khỏi cảm thấy Miêu Nghị có chút chuyện bé xé ra to. Hắn cũng biết liên lụy tới việc sát hại mật thám giám sát Tả Bộ không phải là chuyện nhỏ. Nhưng cũng không phải chúng ta giết. Tra được tới trên đầu chúng ta, hoàn toàn có thể thành thật khai báo là mua được từ chợ đêm. Thứ dùng tiền mua được, ai biết là từ đâu tới.

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn đáp:

- Dạ dạ dạ, tuyệt đối không sẽ lại để cho người khác biết.”

Chuyện Phi Hồng là mật thám giám sát Tả Bộ, hắn còn không biết, lại càng không hay chuyện Thiên Đế đang cố tình thử thách Miêu Nghị. Nếu như không liên lụy tới Thiên Đế, Miêu Nghị còn không có khẩn trương như vậy. Bây giờ chuyện liên lụy tới Thiên Đế. Một khi bại lộ ra hắn đã sớm khám phá được thủ đoạn của giám sát Tả Bộ, vậy chẳng phải là đang coi Thiên Đế thành kẻ ngu si để đùa giỡn sao? Tới lúc đó, hậu quả tưởng tượng thôi đã không chịu nổi.

Miêu Nghị sợ không thể khiến cho hắn coi trọng, lại bồi thêm một câu.

- Từ Đường Nhiên, có một số việc ngươi không biết. Ta cho ngươi biết, chuyện này không đơn giản giống như ngươi nghĩ đâu. Một khi bại lộ, ta và ngươi cũng sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này. Hoàng Khiếu Thiên bên kia, ngươi quay đầu lại xác nhận một chút. Nếu có gì hoàn toàn không thỏa đáng, cũng không cần lưu lại hậu hoạn!

Hắn thật sự không biết Từ Đường Nhiên gia hỏa gặp quỷ này thậm chí ngay cả thứ như vậy cũng lấy được. Sớm biết vậy, hắn căn bản cũng không sẽ để Từ Đường Nhiên sử dụng thứ này ở trên người của hai người Mục, Khuất. Nếu thật sự bị người ta phát hiện ra, thì phải làm sao? Binh quyền Hắc Hổ Kỳ nằm ở trên tay mình. Đối phó với hai nữ nhân này, còn có nhiều biện pháp. Vẫn không đáng để mạo hiểm lớn như vậy.

Lúc này Từ Đường Nhiên thật sự kinh sợ. Hắn đã nghe ra được ý tứ trong lời nói của Miêu Nghị. Nếu như Hoàng Khiếu Thiên bên kia có dấu hiệu gì không ổn, liền trực tiếp diệt khẩu. Hắn không nghĩ tới chuyện này lại có thể nghiêm trọng như vậy.

Chuyện đã phát sinh đến trình độ này, Miêu Nghị cũng chỉ có thể giúp Từ Đường Nhiên tiếp tục diễn nốt màn này.

Mười vị thiên tướng trung quân đã tới dự tiệc đi tới. Miêu Nghị trực tiếp căn dặn, chuyện đêm nay không được tiết lộ ra ngoài. Ai dám làm hỏng danh tiếng của Hắc Hổ Kỳ, đừng trách hắn không khách khí!

Sau khi mười vị thiên tướng lui ra, Mục Vũ Liên cũng đi tới. Sắc mặt nàng không thể nói rõ là có bao nhiêu khó coi.

Cuối cùng Khuất Nhã Hồng khoan thai tới chậm bị Từ Đường Nhiên canh giữ ở phía bên ngoài viện ngăn lại, nói có chuyện mời qua một bên nói. Nói chung tạm thời vẫn không muốn để cho hai nữ nhân này biết người kia đã phát sinh chuyện tương tự.

Muộn thế này, người ra người vào. Phi Hồng có ý định ở bên cạnh Miêu Nghị. Nàng bưng trà tiến vào chính sảnh. Ai biết Miêu Nghị không chút lưu tình, trực tiếp khiển trách:

- Lui ra!

Phi Hồng trố mắt nhìn, sau đó mím môi lui xuống.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Thấy Mục Vũ Liên đứng ở trước mắt, sắc mặt giống như từ trong đám người chết bò ra, Miêu Nghị chắp tay đi tới trước mặt nàng, than thở:

- Mục phó đại thống lĩnh, ta đã nghe nói về chuyện của nàng. Chỉ có điều ta đã nghiêm khắc cảnh cáo tất cả những người có liên quan. Đây là chuyện riêng của cá nhân nàng. Nam nữ hoan ái lại là chuyện quá bình thường. Ai dám lắm miệng chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc! Đúng rồi. Từ Đường Nhiên làm vậy không sai. Bốn kẻ đó giết chết cũng sẽ không có nhân chứng. Mọi người vẫn nói miệng không bằng chứng. Sau này nếu có người nói ra chuyện này, ngươi có thể một mực phủ nhận.

Phủ nhận?

Hiện tại Mục Vũ Liên càng nghĩ càng ảo não, thậm chí có lòng muốn đâm chết cho xong. Nhiều người nhìn thấy như vậy, biết phủ nhận thế nào? Một khi tin tức truyền ra ngoài, Bá Ước tất nhiên sẽ tìm người ở đây xác nhận. Một hai người có lẽ không dám nói thật. Nhưng tất cả mọi người dám nói láo, lừa gạt Phó tổng trấn đại nhân sao?

Loại bỏ những điều này không nói, phía dưới nhiều người nhìn thấy như vậy, sẽ gièm pha về nàng. Sau này, ở Hắc Hổ Kỳ này cũng không tới phiên nàng tới nhúng tay vào làm cái gì.

Sau khi Mục Vũ Liên rời đi, Khuất Nhã Hồng lại tiến đến. Miêu Nghị vẫn nói ra những lời tương tự.

- Nếu như đại thống lĩnh quả thật muốn giúp ta, vậy để cho ta rời khỏi đây. Đại thống lĩnh có thể tìm lý do báo lên trên, điều ta đi. Những chuyện khác ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp.

Vẫn luôn một mực yên lặng lắng nghe, cuối cùng Khuất Nhã Hồng đột nhiên thốt ra một câu như vậy. Nàng biết sau này mình ở Hắc Hổ Kỳ không nói nên lời. Sau này gặp phải những người đã chính mắt nhìn thấy, nàng còn ngẩng đầu thế nào. Vẫn nên chạy tới nơi khác thì hơn.

- Nàng lại không phạm phải sai lầm gì. Một chuyện việc cá nhân không nghiêm trọng như vậy. Nếu như hiện tại cho nàng đi, không phải thể hiện ra Ngưu mỗ không rộng lượng! Được rồi, đi về nghỉ ngơi đi. Sau này đừng nhắc lại chuyện rời đi nữa. Ta và nàng sau này ngày tháng cộng sự còn dài.

Miêu Nghị trực tiếp phất tay từ chối. Đã biến hai phó đại thống lĩnh thành con rối, hắn làm sao có thể để cho chạy đi. Nếu để cho chạy đi, phía trên lại phái ra hai người không dễ nói chuyện như vậy tới thì sao?

Khuất Nhã Hồng cắn môi. Nàng đã biết sẽ kết quả là như vậy. Nàng thậm chí nghi ngờ đây là cạm bẫy do Miêu Nghị bày cái. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng lại không tìm ra được chứng cứ chính xác. Trong chuyện này, ngay từ đầu mình thật sự động tâm đối với bốn nam tử tuyệt sắc kia. Khả năng mình trúng mỹ nam kế là rất lớn. Nhưng lý do này lại không có cách nào nói ra.

Ngày tiếp theo, mười thống lĩnh Ưng Kỳ cùng đi tới. Từ Đường Nhiên và đám người Dương Khánh đã ở đây. Khuất Nhã Hồng và Mục Vũ Liên giống như không hề xảy ra chuyện gì. Chỉ là trên gương mặt không còn hớn hở líu ríu giống như mọi ngày. Hai nàng có vẻ rất trầm lặng lẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.