Mặt Mục Phàm Quân lạnh băng nói:
- Đô tướng quân hãy yên tâm, chúng ta tuyệt đối không phải người trong Thiên Đình, tới đây không có ác ý gì, xin hãy giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta.
Đô Nguyên Hạo nói:
- Nếu không phải người của Thiên Đình thì làm sao xông vào đất Luyện Ngục?
Mấy người nhìn nhau, đến tình trạng này nếu còn giấu diếm nữa sợ là xảy ra việc lớn. Bộ hạ cũ của sáu đại chí tôn là tử địch của Thiên Đình.
Mục Phàm Quân đưa mắt trưng cầu ý kiến xong trả lời:
- Việc đã đến nước này thì không giấu gì tướng quân, trăm năm trước chúng ta đã vào đất Luyện Ngục. Trăm năm trước chúng ta chặn giết ba vị đại thống lĩnh Thiên Nhai của Thiên Đình, bị Thiên Đình truy sát vô tình xâm nhập vào một tinh môn, chúng ta không ngờ nơi đây là đất Luyện Ngục, bị nhốt ở đây nhiều năm không dám nhúc nhích, ai biết lần này xuất hiện nhiều người Thiên Đình tới đây sát hạch. Bọn họ xâm nhập vào chỗ chúng ta ẩn thân, chém giết một phen rồi chúng ta bất đắc dĩ tránh người Thiên Đình nên mới chạy tới đây, không ngờ vô tình mạo phạm tướng quân. Tuyệt đối không giống Đô tướng quân nghĩ rằng chúng ta bị Thiên Đình phái đến đối địch với tướng quân.
Nữ nhân này rất biết giấu diếm, Miêu Nghị thầm nhủ. Không biết nói vậy có lừa được không.
- Là các ngươi?
Đô Nguyên Hạo sửng sốt, kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi là người trăm năm trước cướp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2416251/chuong-1920.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.