Bích Nguyệt Phu Nhân trong hàng Tổng Trấn nhìn bóng dáng cô độc, lắc đầu buông tiếng thở dài, ngày xưa dù gì là thân tín nhưng bây giờ nàng phải trơ mắt nhìn.
- Quá ngu xuẩn!
Đằng Phi nhìn đám thí sinh kéo bè kéo lũ thì hừ lạnh một tiếng:
- Phân tán thì cơ hội sống sót càng lớn, tập kết lại là tự tìm chết, không nghĩ xem... A? Người đó là ai? Tại sao còn chưa ra ngoài? Xem ra có người không thèm để mắt tới lệnh chém của Cao Hữu Sứ.
Đằng Phi phát hiện phản ứng nhiều thí sinh là lạ, gã cũng nhìn chằm chằm bóng dáng cô độc trong sân.
Cao Quan thì nhìn đã lâu:
- Là ai sao? Là người phá cửa hàng nhà ngươi, Đằng soái không có ấn tượng sao?
Đằng đại soái ngẩn ra:
- Phá cửa hàng nhà ta...
Bằng vào địa vị của Đằng Phi có một số chuyện cho qua rồi thì qua luôn, gã sẽ không nhớ mãi một tiểu nhân vật như Miêu Nghị. Đằng Phi sửng sốt, nhìn thượng tướng giáp tím trên người Miêu Nghị, kết hợp với lời Cao Quan nói.
Đằng Phi hiểu ra:
- Ngưu Hữu Đức? Hắn là Ngưu Hữu Đức?
- Là hắn!
Cao Quan nhẹ gật đầu nói:
- Một đại thống lĩnh Thiên Nhai bình thường mà khiến Đằng soái nhọc lòng nhớ kỹ tên xem như vinh hạnh của hắn.
Đằng Phi ngạc nhiên nhìn Miêu Nghị, trào phúng lại:
- Người khiến Cao Hữu Sứ nhọc lòng nhớ tên thì vinh hạnh càng lớn.
Cao Quan lạnh nhạt nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2416191/chuong-1889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.