Miêu Nghị trầm ngâm một lúc, nhắc nhở:
- Vậy nàng hãy cẩn thận chút, phát hiện có gì không ổn thì phản ứng ngay.
Vân Tri Thu gật đầu, mang theo vài phần tò mò lắc người bay đến cách mấy trượng chờ.
Miêu Nghị nhắm hai mắt, hơi thi pháp. Thiên nhãn giữa trán lại mở ra, cột sáng lượn lờ bảy sắc lại bắn ra, chiếu thẳng vào người Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu đứng trong cột sáng nhìn chằm chằm con mắt của Miêu Nghị, tự mình cảm giác một lúc, dường như không có phản ứng gì.
Miêu Nghị hỏi:
- Có cảm giác không?
Vân Tri Thu lắc đầu nói:
- Không chút cảm giác, chẳng lẽ vì ta đứng quá xa?
Miêu Nghị nói:
- Chắc không phải lý do này, lần trước ta cách nàng còn xa hơn chút. Để ta gắng sức hơn nữa thử xem! Có lẽ...
Miêu Nghị đang nói chợt ngừng bặt, ánh mắt nhìn xuống dưới khuôn mặt Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu thấy biểu tình của Miêu Nghị kỳ dị, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Miêu Nghị đột nhiên thu thiên nhãn, đến lượt hắn quay đầu nghẹn cười, không biết nghĩ tới chuyện tốt gì.
Vân Tri Thu khó hiểu hỏi:
- Cười cái gì? Có cái gì buồn cười?
Miêu Nghị vui vẻ nói:
- Tốt nhất không nói, ta sợ nói ra nàng sẽ buộc ta móc thiên nhãn ra.
Vân Tri Thu nghi ngờ hỏi:
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Miêu Nghị ôm bụng cười ngoác miệng:
- Ta nói rồi không cho nàng giận!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2416058/chuong-1825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.