Rốp!
Vân Tri Thu bóp nát ngọc điệp ngay trước mặt Ngọc Nô Kiều, phủi tay nói:
- Miêu Nghị có nhiều tật xấu, mặc kệ hắn. Sau này hắn còn ăn hiếp ngươi cứ đến tìm ta, ta sẽ trút giận cho.
Không chỉ mình Ngọc Nô Kiều mượn tiền, nhưng nàng là người gây ầm ĩ nhất. Pháp Âm, Cơ Mỹ Lệ đều lấy một trăm ức Hồng Tinh từ tay Vân Tri Thu.
Mấy ngày sau, Miêu Nghị lại đến Vân Dung quán, Vân Tri Thu báo cáo tình hình cho hắn biết.
Miêu Nghị hỏi:
- Hồng Trần không mở miệng xin sao?
Vân Tri Thu lắc đầu nói:
- Mục Phàm Quân lấy bên tỷ muội Lang Huyên nên không cần Hồng Trần mở miệng. Từ khi Hồng Trần đến đây luôn ở trong động tiên không đi ra ngoài một bước, giống người xuất gia còn hơn Pháp Âm. Ngọc Nô Kiều thì bị ngươi làm ủ rũ cũng trốn trong phòng. Ban đầu còn la hét đòi ra ngoài xem, bây giờ không nói một tiếng nào. Việc qua rồi thì bỏ đi, đã cưới người ta thì hãy nghĩ cách biến bọn họ thành người mình chứ không phải thành kẻ thù bên cạnh.
Vân Tri Thu nói xong nhét một khối ngọc điệp vào tay Miêu Nghị:
- Đưa cái này cho nàng, nói hai câu dễ nghe an ủi người ta đi.
Miêu Nghị thi pháp xem xét, là bản sao Âm Hồn Thông Dương quyết, hắn gật đầu.
Vân Tri Thu đưa tiếp trữ vật thủ trạc khác:
- Công pháp khác thì ta tùy vào tình huống mà cho người khác. Còn một việc muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415984/chuong-1787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.