Vào lúc trở về phòng mình, Mục Phàm Quân đứng dưới mái hiên cân nhắc, đột nhiên Hồng Trần đi tới và nói:
- Sư tôn, phu thê Miêu Nghị đến.
Mục Phàm Quân phục hồi tinh thần nhìn sang, chỉ thấy Miêu Nghị và Vân Tri Thu cùng đi vào hành lang.
Đã xé rách da mặt, song phương gặp mặt không cần xưng hô thánh tôn gì đó, vẻn vẹn chỉ chắp tay, không gọi thẳng tên nàng là khách khí rồi, trước kia Miêu Nghị còn ở trước mặt nàng nói ‘ lão tử ’ đấy.
Ba người không đi vào phòng nói chuyện, đứng giằng co nhau một lúc, Mục Phàm Quân chắp tay hỏi:
- Có việc?
Lúc này không có người nào muốn chọc Miêu Nghị khó chịu, Vân Tri Thu bộ dạng phu xướng phụ tùy, Miêu Nghị cười vui vẻ, nói:
- Cầu hôn!
- Cầu hôn?
Mục Phàm Quân khẽ giật mình, ngạc nhiên nói:
- Cầu hôn ai?
Miêu Nghị nhìn sang Hồng Trần tiên tử yên lặng đứng cách đó không xa, lại gật đầu với nàng một cái.
Hồng Trần tiên tử hờ hững thanh tĩnh giống như người trong bức họa, đẹp một cách lặng lẽ như sương sớm ban mai.
Nếu như nói Tần Tịch đẹp lạnh lùng, như vậy Hồng Trần tiên tử đẹp thanh tĩnh.
Tần Tịch lạnh tới mức không quan tâm sự vật khác.
Hồng Trần tiên tử yên tĩnh từ trong tính cách, lẳng lặng ôn nhu, vừa nhìn đã biết rõ nàng là nữ nhân không tranh quyền thế, nếu không phải gặp chuyện không tránh được, nàng sẽ cứ như vậy mãi, chỉ yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415937/chuong-1764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.