Vẫn là Vân Tri Thu nhìn ra nguyên nhân khiến cho Miêu Nghị giật mình im lặng, nàng âm thầm giải thích nghi hoặc, truyền âm nói cho hắn:
- Người như bọn họ ở Tiểu thế giới không có bằng hữu, chỉ có mấy người mới có thể ngang hàng nói chuyện với bọn họ. Nhưng người khác ngay cả tư cách nói cũng vô dụng. Song phương đấu nhau hơn mười vạn năm, lo lắng về đối phương hơn mười vạn năm, luôn do dự, đã sớm quen sự tồn tại của đối phương. Một người trong đó chết đi, quá đột ngột. Nói một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ cũng không đủ, ít nhiều có chút thất lạc, không có ý gì khác.
Thì ra là như vậy, Miêu Nghị bừng tỉnh, hắn còn tưởng rằng đám người này trong bóng tối có quan hệ không tệ, muốn liên thủ báo thù cho Phong Bắc Trần, vậy thì hắn phiền toái lớn.
Vân Tri Thu dùng pháp lực truyền âm tạo thành chấn động, rất nhanh đã khiến cho mấy người Vân Ngạo Thiên từ trong cảm khái tỉnh táo lại.
Tỉnh táo lại,mấy người này rất là thực tế, Cơ Hoan là người mở miệng đầu tiên:
- Miêu Nghị, giao ra thứ trên người. Nói rõ lai lịch của nó, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Tình huống không ổn, Vân Tri Thu nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Miêu Nghị, ám chỉ Miêu Nghị đừng đứng gần năm người quá. Lùi lại một chút cũng có khoảng cách kịp phản ứng.
Ai ngờ Miêu Nghị lại thuận tay nắm lấy cổ tay nàng, ổn định nàng, không cho nàng lui về phía sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415913/chuong-1751.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.