Miễn qua được ải trước mắt, lo giữ mạng nhỏ, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, sau này chưa chắc không có cơ hội trở người.
Có quyết định này Phong Bắc Trần nâng vai nghiêng cầm bút lên, trải giấy ra viết.
Ý nghĩ của Phong Bắc Trần có thành phần tự an ủi mình.
Có vài người khi biết mình làm gì cũng phải chết sẽ nghĩ dù ta chết cũng không cho ngươi mãn nguyện. Một số người xương không cứng rắn, dù ôm một phần trăm cơ hội may mắn sống sót cũng muốn bắt lấy, không làm được chuyện hở chút là liều lĩnh bất chấp.
Trong một căn phòng khác.
Miêu Nghị ném bút mực giấy nghiên ra, chỉ cảnh cáo một câu:
- Ngươi tu luyện Vô Lượng bao nhiêu thì viết bấy nhiêu, nếu viết không giống với sư phụ của ngươi thì tự gánh lấy hậu quả
Lý Mặc Kim hỏi:
- Sư phụ của ta sẽ viết sao?
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Ta nghĩ ngươi càng hiểu rõ Phong Bắc Trần hơn ta, ngươi cảm thấy xương của hắn cứng tới mức nào?
Quả nhiên Lý Mặc Kim im thin thít không nói nhiều một câu, chậm rãi mài mực, giơ bút viết.
Miêu Nghị không phái người trông chừng Lý Mặc Kim, hắn đáp xuống kiến trúc lầu các cao nhất trong Vô Lượng Thiên, nhìn chằm chằm mẫu thân nữ nhi Tần Tịch đi song song trong vườn hoa. đại thống lĩnh luôn lạnh lùng giờ thỉnh thoảng nở nụ cười, bốn phía không có ai, hai người líu ríu không ngớt.
Miêu Nghị đang suy nghĩ tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415907/chuong-1748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.