Tần Vi Vi nhu tình như nước, nghe Miêu Nghị nói chuyện chính là việc sung sướng nhất đời, nàng nép vào người Miêu Nghị như con chim nhỏ..
Trêu chọc Tần Vi Vi năm đó lạnh lùng như băng, giai nhân xấu hổ, ôm lấy hắn không buông.
Miêu Nghị tâm tình sảng khoái cũng không lãng phí thời gian, hắn cũng giải nỗi khổ tương tư nhiều năm của Tần Vi Vi, chỉ khổ cho Hồng Miên, Lục Liễu không ngừng mang nước ấm chạy qua chạy lại, một ngày phải chạy đi năm sáu lần, tà âm không dứt bên tai, hai người không chịu nổi.
Nhưng Hồng Miên, Lục Liễu khó có thể tưởng tượng, bình thường tiểu thư văn nhã như thế tại sao lại có thể phát ra âm thanh tục tĩu như thế, bắt đầu còn biết thu liễm, dần dần không kiêng nể gì cả.
Trên bầu trời đầy sao, Tần Vi Vi thần thần bí bí dẫn Miêu Nghị xuống dưới lầu.
- Làm gì?
Miêu Nghị kỳ quái.
Trong hành lang, Tần Vi Vi không có trả lời, nàng dừng lại trước cửa phòng, mở cửa, trực tiếp đẩy Miêu Nghị sau đó đóng cửa lại.
Miêu Nghị sững sờ, chỉ thấy Hồng Miên tâm thần bất an xấu hổ ngồi trên giường, gương mặt đỏ như máu.
Miêu Nghị hiểu ý của Tần Vi Vi.
Không cần khách khí, vốn là nha đầu thiếp thân của Tần Vi Vi, người khác cũng không thể đụng vào, thế đạo như thế, làm gì khổ người ta, Miêu Nghị cũng bắt đầu ngủ trong phòng Hồng Miên.
Ngày kế tiếp là Lục Liễu hầu hạ, hai ngày liên tiếp thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415842/chuong-1717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.