Tiếng nói im bật, Bàng Quán bóp cổ nàng, tức giận quát:
- Diệp Như Diễm, lại náo, có tin ta bỏ ngươi hay không?
Diệp Như Diễm hai tay bắt lấy tay Bàng Quán, nàng không thể đẩy ra, mắt trợn trắng.
- Dượng.
Diệp Nhân Tuấn quỳ xuống dập đầu cầu xin.
- Lão gia! Phu nhân nhất thời nóng giận nên không lựa lời!
Lão bộc Trần Hoài Cửu cũng cầu tình.
- Hừ!
Bàng Quán đẩy Diệp Như Diễm ra, quay đầu lại nói:
- Coi chừng nàng! Không cho phép nàng nhúng tay vào việc này, cũng không được tìm quan hệ khơi thông bên Thiên Nguyên tinh, cửa hàng bị niêm phong, đồ vật bị lấy cũng không cần, tóm lại không nên làm cái gì vượt cấp.
- Vâng!
Lão bộc đáp ứng.
Diệp Như Diễm ngồi dưới đất khóc lóc, nàng buồn bã khóc:
- Phụ thân, mẫu thân! Các ngươi đi sớm, ta bị khi dễ không có người tố khổ, hắn đánh ta, còn muốn bỏ ta, năm đó cưới ta thì dùng lời ngon ngọt dỗ ta, các ngươi vì hắn mà nhiệt huyết đầu rơi máu chảy, con gái mệnh khổ ah!
“...”
Bàng Quán nghe xong cũng im lặng, có cảm giác bị đánh bại, nhìn không được nên vung tay rời đi.
Mặc kệ đã làm chuyện gì, bao nhiêu cũng có một ít bất lợi sinh ra.
Miêu Nghị lặng lẽ chờ đợi trong phủ Đại thống lĩnh, hắn cũng chưa gặp phiền toái từ Thiên đình, mà là lửa giận đến từ Khấu Văn Lam.
Khấu Văn Lam nổi giận không phải không có lý do,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415815/chuong-1704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.