Từ Đường Nhiên thật sự nghe lọt tai. Nếu gã là Hoàng Phủ Quân Nhu... Từ Đường Nhiên tưởng tượng, đúng là hắn sẽ không đắc tội nhiều quyền quý vì con hát, càng nghĩ gã càng giật mình.
Nhưng Từ Đường Nhiên không nghĩ lại, gã là Từ Đường Nhiên, là tiểu nhân tham sống sợ chết nên mới làm chuyện khóc sướt mướt quỳ xuống ôm đùi người ta. Đổi lại Hoàng Phủ Quân Nhu không thể làm chuyện như gã, đạo lý tương tự, bối cảnh khác nhau, hoàn cảnh sinh trưởng khác nhau tạo nên con người cũng khác. Ví dụ của Miêu Nghị có vấn đề.
Mắt Từ Đường Nhiên hấp háy, kéo tay Miêu Nghị run giọng hỏi:
- Ý của Ngưu huynh là Tuyết Linh Lung có lai lịch khác?
Miêu Nghị vỗ vai Từ Đường Nhiên:
- Có một số người ta không chọc vào được nên có vài lời ta không tiện nói, ngươi tự suy nghĩ đi. Lâu rồi không ăn món ngươi nấu, nếu muốn cảm ơn ta thì chịu khó tự nấu một mâm cho ta ăn đi.
Từ Đường Nhiên suy tư, dường như hiểu ra cái gì, chắp tay thi lễ với Miêu Nghị, vái dài biểu thị cảm ơn, tất cả ngầm hiểu.
Từ Đường Nhiên nói:
- Hai vị ngồi chờ chút, ta tự mình xuống bếp!
Từ Đường Nhiên bước nhanh rời đi.
Mộ Dung Tinh Hoa vươn tay hái mảnh lá cây, khóe môi cong lên liếc xéo Miêu Nghị. Miêu Nghị vô tình quay đầu, ánh mắt hai người giao nhau, chợt mỉm cười, mọi người ngầm hiểu là được.
Đổi lại Mộ Dung Tinh Hoa trước kia cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415747/chuong-1672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.