Ưng Vô Địch nói:
- Lão ngũ ăn đau khổ lớn như thế, có ý tốt, chúng ta không thể không lĩnh tình, nguyện đi.
Phục Thanh lại nhíu mày:
- Ba mươi hai người! Chẳng lẽ chúng ta ném người khác tại Tinh Túc Hải mặc kệ?
- Ah...
Hùng Uy hơi trầm ngâm, có phần cảm giác khó giải quyết, một khi bọn họ rời đi, Tinh Túc Hải thủ không được, nếu cùng mang đi, động tĩnh khẳng định quá lớn, hơn nữa khó giữ bí mật khi nhiều người biết, không nói đi Đại Thế Giới thuận lợi hay không, đầu tiên không thể giấu lục thánh.
Vân Tri Thu đặt chén trà xuốngánh mắt nhìn đám người, nói:
- Tiểu muội có chủ ý, không biết có nên nói hay không!
Hùng Uy gật đầu:
- Nguyện ý nghe cao kiến của đệ muội.
Ba người khác gật đầu.
Vân Tri Thu nói:
- Không thể bỏ cơ nghiệp Tiểu Thế Giới, tình hình Đại Thế Giới khó lường, chúng ta nên lưu đường lui cho mình, vạn nhất chúng ta không lăn lộn nổi trong Đại Thế Giới còn có đường lui, cho nên mảnh đất Tinh Túc Hải phải giữ lại, không biết bốn vị ca ca cảm thấy tiểu muội nói có ký?
Mấy người bọn họ gật đầu, Phục Thanh nói:
- Nói không tệ, có lý, đệ muội nói tiếp.
Vân Tri Thu:
- Cho nên bây giờ bốn ca ca phải có hai người lưu lại Tinh Túc Hải che dấu tai mắt người khác, bên kia thiếu hai phó thống lĩnh, bốn ca ca chỉ cần hai người đi là đủ, thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415513/chuong-1557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.