Mà Vân Tri Thu thì nháy mắt với Miêu Nghị. Miêu Nghị đứng dậy, cùng với nàng rời khỏi chỗ này, đi vào chỗ sâu trong ngự hoa viên.
Sau khi tránh đi ánh mắt của mọi người, Vân Tri Thu quay đầu nhìn toàn thân cao thấp Miêu Nghị một phen, chế giễu:
- Tối hôm qua chàng bận rộn như vậy, không có mệt mỏi đó chứ?
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Được rồi. Ta biết nàng hôm nay muốn dùng ta làm trò cười. Có lời nào khó nghe cứ việc nói. Hôm nay ta không đành lòng cũng nhịn được xuống.
Đầu ngón tay của Vân Tri Thu dí nhẹ lên trên trán Miêu Nghị, lại thuận thế ôm lấy cánh tay hắn. Nàng khẽ thở dài nói:
- Ngưu Nhị, tối qua chàng làm việc có chút quá mức. Sáng sớm nay An Như Ngọc và Âu Dương Quang tới tìm thiếp, bảo thiếp về sau chiếu cố nữ nhi của bọn họ nhiều hơn. An Như Ngọc còn khóc với thiếp, khóc lóc cầu khẩn thiếp. Sợ hai nữ nhi ở trước mặt chàng không những không được ân sủng mà còn bị ngược đãi. Đường đường là Nhị gia của Thiên Ngoại Thiên lại hạ thấp mình, khóc lóc như vậy. Đáng thương cho tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ.
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:
- Hiện tại đã biết hối hận rồi sao? Lúc trước khi muốn chơi đùa chết ta sao nàng ta không biết nương tay? Nếu không phải ta mạng lớn, làm sao có thể sống tới ngày nay được?
Vân Tri Thu than nhẹ một tiếng:
- Ngưu nhị, hậu trạch không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415316/chuong-1457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.