Miêu Nghị tuy rằng cũng được Vân Tri Thu bổ nhiệm làm Hành tẩu Thần lộ trước tiên, nhưng mà hắn không có nhúng tay vào bất luận một chuyện gì. Trên cơ bản không có lộ diện. Hiện tại có Vân Tri Thu chấp chưởng, dưới lại có Dương Khánh vất vả. Ai cũng không cho hắn làm gì, hắn vốn một đường chém giết đi lên lúc này lại trở thành người rảnh rỗi.
Bởi vậy hoặc là đóng cửa tu luyện, hoặc là cùng với Lâm Bình Bình chèo thuyền du ngoạn trên Ngọc Hồ. Nếu như có thể cả đời nhãn nhã như vậy là tốt nhất. Chỉ là chuyện này cũng không thể thành hiện thực được.
Ngược lại, Lâm Bình Bình so với hắn còn cảm khái vạn phần hơn. Nàng cũng không ngờ kết quả cuối cùng lại thành như vậy. Không ngờ phu nhân của Miêu Nghị lại trở thành chủ nhân của đô thành phồn hoa này. Thành chủ nhân của thần lộ, giang sơn vạn dặm có vô số tín đồ.
Trên làn sóng xanh có gió khẽ thổi. Ánh trời chiều nhuộm mặt nước. Trên con thuyền hoa nhỏ, Miêu Nghị đang nằm trên chiếc ghế, nhìn như đã ngủ lúc này lại lên tiếng:
- Lâm Bình Bình, chức vị hiện tại của ngươi cũng không đủ nữa rồi. Tu vi của ngươi làm phủ chủ cũng đủ. Trong thần lộ ngươi có thể tùy tiện chọn. Vừa ý phủ nào thì nói một tiếng, ta giúp ngươi sắp xếp.
Lâm Bình Bình ở một bên lại khó xử nói:
- Ti chức đã quen nhàn rỗi. Làm không được việc. Chuyện lục đục nội bộ chỉ sợ ti chức khó có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415304/chuong-1450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.