Trốn cũng không thể trốn, Tần Vi Vi quả thực muốn sụp đổ. Nàng nhìn Miêu Nghị đang ngây ngốc, trên người tràn ngập lỗ máu đang đứng kia, cuối cùng mở miệng, thanh âm như muỗi kêu vang lên:
- Sợ rằng đại nhân chướng mắt muội...
Được rồi, như vậy xem như đồng ý. Vân Tri Thu lập tức nhìn về phía Miêu Nghị:
- Ngưu nhị, một mỹ nhân đứng sờ sờ trước mặt chàng, chàng còn không gật đầu?
- Ồ? Chuyện này....
Miêu Nghị cũng bị làm cho luống cuống tay chân, gật đầu cũng không được. Không gật đầu cũng không được.
Vân Tri Thu lập tức giận dữ:
- Một nữ nhân như người ta cũng nói tới nước này, chàng có phải là nam nhân hay không?
Miêu Nghị đột nhiên có cảm giác bị người ta bức bách cho muốn khóc. Bảo hắn lập tức đáp ứng thì hắn cũng không nói nên lời. Bây giờ hắn còn có cảm giác như nằm mơ, không có hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có thể đau khổ nói:
- Việc này cho dù ta đồng ý Dương Khánh cũng không đồng ý.
- Muội tử, lời này của chàng chính là đồng ý.
Vân Tri Thu trực tiếp nói, đây coi như là quyết định xong mọi việc.
Sau đó nàng kéo cánh tay Tần Vi Vi rời đi, đi vào trong phòng. Lúc đi qua người Miêu Nghị còn đột nhiên nâng váy, hung hăng dùng chân đạp vào chân Miêu Nghị một cái. Nàng cũng không có lưu tình, bởi vì trong lòng nàng cũng hận một chút, không có nữ nhân nào nguyện ý đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415294/chuong-1445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.