Phó Nguyên Khang bỗng truyền âm cho Phong Bắc Trần:
- Sư tôn!
Phó Nguyên Khang muốn hỏi là thật sự thả Tử Dương Tiên Sinh sao? Mấy vị Quân Sử chết uổng thế sao?
Phong Bắc Trần truyền âm trả lời:
- Ban đầu vi sư bị lợi dục che mắt, đã nghĩ nhầm. Hắn biết luyện chế cái gì không được cố tình luyện chế bảo tháp Linh Lung, e rằng ngũ thánh khác cũng không ngờ như thế, không thì đã sớm đến. Sự việc đến nước này, Tử Dương chỉ có đường chết, dù hắn rơi vào tay ai thì không người nào bảo vệ hắn được. Tính tình của mấy vị đó thế nào ta hiểu rõ hơn các ngươi, mấy vị khác nhất định sẽ quần công. Huống chi chúng ta thả hắn nhưng ngươi cảm thấy mấy nhóm người khác sẽ chịu bỏ qua sao? Không biết còn bao nhiêu người ẩn núp chưa xuất hiện, chờ bọn họ tàn sát lẫn nhau gần hết thì người đứng phía sau sẽ không nhịn được lộ mặt, chờ xem đi.
Phó Nguyên Khang quét mắt đám người Pháp Hải, hiểu ra. Bên bọn họ buông tay nhưng nhóm Pháp Hải chắc chắn không từ bỏ.
Vân Báo đắn đo một lúc, hỏi:
- Phong Bắc Trần, ngươi nói chuyện giữ lời không?
Ngữ điệu của Phong Bắc Trần thanh cao nhẹ hẫng:
- Ngươi cảm thấy tiểu bối các ngươi có tư cách khiến bản tôn lật lọng sao?
Vân Báo ngẫm lại thấy cũng đúng, đường đường là một trong lục thánh nói như thế trước mặt công chúng, mặc kệ sau lưng là hạng người gì thì ít ra mặt ngoài phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415243/chuong-1423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.