Vân Tri Thu nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, mỉm cười hỏi:
- Nàng ấy thì làm sao? Phu quân có bất mãn gì với muội tử của ta?
Miêu Nghị thở dài:
- Không phải ta có ý kiến gì với nàng ấy mà là tu vi như nàng ta có đi theo cũng không giúp gì, không chừng chỉ vướng víu.
Vân Tri Thu lấy làm lạ hỏi:
- Chẳng phải phu quân nói không có nguy hiểm gì sao? Mang theo nàng ấy thì có sao? Dẫn theo thuộc hạ còn có trợ thủ chăm sóc cho phu quân.
Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:
- Ta mà cần nàng ấy chăm sóc? Nếu thật sự muốn có người chăm sóc ta còn không bằng mang theo Thiên Nhi và Tuyết Nhi, tu vi của hai người đó cao hơn nàng ta.
Vân Tri Thu cười nói:
- Dẫn theo nàng đi, ta nói rồi, tương lai cần nàng ta tọa trấn nơi này, có cơ hội hãy mang nàng ra ngoài mở rộng tầm mắt. Tăng thêm một phần kiến thức, dù cho quen biết thêm vài người cũng tiện cho nàng tương lai tọa trấn chỗ này thay ta.
Miêu Nghị nhíu mày hỏi:
- Nàng vẫn còn nhớ việc này? Ta đã nói không được, ải Dương Khánh rất khó qua.
Vân Tri Thu vỗ ngực Miêu Nghị, mỉm cười nói:
- Ta nói rồi, ta có cách, phu quân cứ làm theo lời ta nói là được.
Vân Tri Thu nói xong xoay người đưa lưng hướng hắn, phất tay nói:
- Cứ quyết định vậy đi Ngưu Nhị, ta sẽ thông báo với nàng ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415193/chuong-1399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.