Miêu Nghị trợn to mắt nói:
- Cái gì? Nàng còn muốn có lần sau?
Vân Tri Thu cười ngã ngửa:
- Chàng yên tâm, phu thê chúng ta rất công bằng, nếu sau này thiếp thân làm sai, phu quân nói một câu thì thiếp thân bảo đảm sẽ không giống phu quân chọn ba chọn bốn nói điều kiện. Đừng nói phạt đứng, phu quân kêu thiếp thân quỳ ở đâu là thiếp thân sẽ quỳ chỗ đó, bảo đảm không oán trách một câu.
Miêu Nghị đứng bật dậy, nét mặt sa sầm nói:
- Ta không có thói quen kêu người quỳ. Ta không kêu nàng quỳ, phu nhân cũng đừng bắt ta quỳ. Ta là nam nhân, không giống nữ nhân các người!
Mợ nó! Hắn nghi ngờ lần này đứng ngoài mưa đã có người đoán ra chuyện gì, còn có lần sau thì sẽ bị người cười chết.
Vân Tri Thu thu lại nụ cười:
- Nam nhân thì sao? Bớt lôi lý lẽ đó ra đi, lão nương không chơi!
Vân Tri Thu vén mái tóc ra sau lưng, liếc xéo Miêu Nghị:
- Ngưu Nhị, nghe ý của ngươi có phải còn định lần sau đi không từ giã?
- Ta chỉ không muốn khiến nàng đi mạo hiểm với ta, nàng còn nói lý hay không vậy? Thật vô lý!
Miêu Nghị bỏ lại một câu rồi xoay người đi.
- Đứng lại!
Vân Tri Thu quát to:
- Ngươi nói ai vô lý? Ngưu Nhị, có giỏi lặp lại lần nữa!
Vân Tri Thu giơ tay lau trán, xóa mất linh ẩn nên trên trán lộ ra Kim Liên nhất phẩm rực rỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415148/chuong-1377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.