Miêu Nghị sẽ không nói mình đề phòng bị Vu Hành Giả bỏ rơi trong tinh không, cho nên sớm chuẩn bị trước khỏi họa, hắn cười nói:
- Lo trước khỏi hoạ nha, vãn bối tu vi khá thấp, một người đi trong tinh không sợ lạc đường, cho nên chuẩn bị nhiều một chút.
Chung Ly Khoái cười ha ha, nói:
- Dự trữ tốt, dự trữ quá tốt! Trên người của ta chỉ chứa chừng một tháng, vốn tưởng rằng đầy đủ đi bất cứ nơi nào trong tinh không, ai ngờ bị vây ở chỗ này, còn đang lo vạn nhất ra không được, một tháng sau phải chết trong đây, rất tốt, chúng ta có thời gian dài, chúng ta có thể từ từ nghĩ biện pháp tìm đường ra. Ta lấy một nửa là được rồi, ngươi cứ giữ lại, không đủ thời gian sử dụng lại nói sau.
Chung Ly Khoái nói.
- Không cần không cần, tiền bối giữ lại dùng, ta vẫn còn.
Miêu Nghị nhét vào trong tay hắn, lại lấy ra cho hắn xem.
- Vãn bối dự trữ dung lượng chừng năm trăm năm, nếu tiền bối không đủ cứ nói.
- Năm trăm năm...
Chung Ly Khoái trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt run run, nói:
- Tiểu tử ngươi bán không khí sao?
Nếu đột nhiên có một người như Vu Hành Giả giúp ngươi miễn phí nhiều lần, các ngươi phải chú ý cẩn thận, lão tử sợ năm trăm năm gặp chuyện không may còn chưa đủ dùng!
Miêu Nghị nói thầm trong lòng, hắn lại cười ha ha, nói:
- Tiền bối nói giỡn, ta nguyện bán không khí,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415042/chuong-1324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.