Vân Ngạo Thiên có hơn năm mươi đứa cháu, những đứa cháu này lại mang theo gia quyến đến, lão bà Vân Phi Dương ngồi đến bốn bàn, vừa nghĩ cũng biết là tình hình gì, cảnh tượng quá đồ sộ. May mắn là Vân Ngạo Thiên không lên tiếng. Vân gia không kẻ nào dám sinh đời thứ tư, nếu không tràng diện còn lớn hơn nữa.
Vân Ngạo Thiên cố ý khống chế nhân khẩu Vân gia, thật sự là do tài nguyên tu hành có hạn.
- Không được! Chúng ta không phải người ngoài. Đều là thân thích, đều kính một ly!
Vân Phi Dương cười to sau đó rót rượu.
- Đúng, kính từng người!
- Chén rượu này quá nhỏ, đổi chén lớn đến!
Một đám người ồn ào.
Lúc này một thân ảnh từ trên cao bay xuống, người này vừa đáp xuống đã quyền đấm cước đá, đánh đám tiểu bối gào khóc thảm thiết, Vân Phi Dương là người kêu lớn nhất.
Tam cô Vân Hà một tay níu Vân Phi Dương, một tay chỉ vào đám tiểu bối Vân gia, nàng quát lớn:
- La hét cái gì đó, nơi này hơn một ngàn người, kính từng người phải đến khi nào, đại tỷ các ngươi còn chờ trong động phòng, các ngươi có nghĩ cho đại tỷ của mình không?
Sau đó quay đầu nhìn sang Miêu Nghị nói:
- Không cần khách khí. Đổi chén lớn uống cùng mọi người.
Không ít người nhìn thấy liền lắc đầu. Vân gia đến tập thể, thái độ khác biệt Vô Lượng Thiên Phong Huyền một trời một vực. Tất cả mọi người không phải người ngu, sau lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2415011/chuong-1308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.