Với hắn mà nói có thể ôm mỹ nhân như bà chủ trở về chính là hành động đặc sắc nhất đời. Người trong thiên hạ cười hắn cũng được, mắng hắn cũng xong, hắn đều không để ý, hắn luôn quan tâm thành bại trong việc nam nữ. Xa có lần hắn cầu hôn con gái lão Lý gia nhà bán đậu hủ thất bại, nói hắn không bị đả kích là nói dối, có thể thu bà chủ bối cảnh và lai lịch lớn vào tay, hắn không có chút ‘ đắc ý ’ là không thể nào, càng có cảm giác và khoái cảm chinh phục.
Tần Vi Vi tiếp tục đánh cờ.
- Chắc đại nhân quen phu nhân từ lâu rồi? Tại sao trước kia chưa nghe đại nhân nói qua?
Miêu Nghị chỉ chú ý trên bàn cờ, thuận miệng nói:
- Quen sớm hơn ngươi.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, ánh mắt Tần Vi Vi ảm đạm...
Bà chủ dẫn Thiên Nhi, Tuyết Nhi trở về phòng mình, ngồi trước bàn trang điểm, cũng tùy ý để hai nàng xõa tóc mình, nàng hỏi:
- Nghe nói đại nhân năm đó làm động chủ động Đông Lai, người lãnh đạo trực tiếp của hắn tên là Tần Vi Vi, chính là Tần phủ chủ vừa rồi đúng không?
Thiên Nhi trả lời:
- Vâng! Tần phủ chủ là nghĩa nữ của Dương tổng quản. Dương tổng quản xem như con mình, trừ quan hệ cao thấp, Tần phủ chủ xem như bằng hữu của đại nhân, hàng năm đều đánh cờ với đại nhân.
- Hàng năm?
Bà chủ hơi nhắm mắt lại hỏi:
- Các ngươi cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414993/chuong-1299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.