Miêu Nghị nói một cách lạnh nhạt, hắn cũng không có biểu lộ gì, chậm rãi vươn tay bắt lấy chuôi đao của mình, cũng muốn thu hồi đao trong tay bà chủ.
Bà chủ cắn môi ngọc, túm lấy thanh đao không buông, nói:
- Ngưu Nhị, ngươi có ý tứ gì?
- Không có ý gì, có lẽ lòng dạ ta quá hẹp hòi, có lẽ mạng ta thật sự không đáng giá, có lẽ do ta xuất thân phố phường không có xuất thân và bối cảnh tốt như hắn, mạng quá tiện nên không đáng giá bằng Phong Huyền!
Miêu Nghị nói xong liền kéo đao trong tay nàng ra.
Bà chủ vẫn giữ chặt thanh đao, nói:
- Ngươi đang hoài nghi ta?
Miêu Nghị thở dài một hơi, nói:
- Ta không có hoài nghi ngươi, ta chỉ muốn ngươi cảm thông cho ta một chút, ta suýt nữa chết trong tay Phong Huyền, ta mới nhặt lại cái mạng, kết quả ngươi lại khóc lóc vì hắn, mặc dù mạng của ta tiện cũng không phải ai cũng có thể ‘ giẫm đạp ’!
Thể xác và tinh thần bà chủ run lên, nàng đã hiểu tâm tình hắn, lắc đầu nói:
- Thực xin lỗi! Ta không phải khóc vì hắn. Không, cũng bởi vì hắn cho nên ta khóc không phải khóc như ngươi suy nghĩ, ta cũng không nói rõ vì cái gì, chỉ nghĩ đến rất nhiều việc.
Miêu Nghị không biết có nghe vào hay không, hắn cũng không đoạt thanh đao trong tay nàng, nàng muốn thì cho nàng, hắn lạnh nhạt nói:
- Khách sạn Phong Vân không tồn tại, ngươi sống ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414969/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.