Miêu Nghị vẫy tay, xoay người dẫn Từ ma ma, Hoàng Phủ Quân Nhu đến một qâuỳ hàng, nhưng nhìn vào trong thì hắn sửng sốt. Không phải đống trang sức của hắn mà là linh thảo, chuyện gì đây? Rõ ràng là hắn đặt ở đây.
Hoàng Phủ Quân Nhu đến gần xem, nhướng mày lạnh lùng cười:
- Ngưu cư sĩ, đây là thứ tốt mà cư sĩ nói? Khinh thường ta chưa thấy đồ vật sao?
Trong giọng nói của nàng chất chứa bực bội.
Miêu Nghị lấy làm lạ:
- Không đúng!
Miêu Nghị ngóa quanh, thấy Bảo Liên đứng gần đó liền kêu:
- Bảo Liên, qua đây chút!
Bảo Liên nhanh chóng đi tới, thấy hai người đứng cạnh Miêu Nghị, đặc biệt nhìn Hoàng Phủ Quân Nhu lâu chút. Tuy Bảo Liên là đạo cô nhưng trong lòng hâm mộ người ta xinh đẹp.
Bảo Liên nhìn Miêu Nghị, hỏi:
- Cư sĩ có gì sai bảo?
Miêu Nghị chỉ vào thứ trong quầy, hỏi:
- Báu vật trấn tiệm đặt ở đây đã đi đâu rồi?
Báu vật trấn tiệm? Hoàng Phủ Quân Nhu và Từ ma ma quay sang nhìn nhau. Thì ra còn có đồ tốt không lấy ra, hai người bị lời nói của Miêu Nghị hù.
Bảo Liên kinh ngạc, cũng bị lời hắn nói làm giật mình:
- Báu vật trấn tiệm?
Miêu Nghị sợ Bảo Liên nói lộ nên vội chặn miệng:
- Thứ ta ban đầu đặt trong quầy đâu?
Thì ra là mớ trang sức đó, khi nào thì thành báu vật trấn tiệm?
Bảo Liên quay đầu chỉ vào một góc đằng sau cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414852/chuong-1229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.