Phụ nhân áo đen ôm hồ ly lên nhìn, nó còn chủ động thò miệng ra cho nàng xem, rất đáng yêu, nhưng lông dưới miệng còn treo vệt máu khô cạn.
Phụ nhân áo đen biến sắc mặt nhìn Miêu Nghị chằm chằm.
Miêu Nghị cười xòa:
- Linh sủng của phu nhân thật là bướng bỉnh.
Một câu nói giảm khí thế cú lườm của phụ nhân áo đen nhiều.
Miêu Nghị dám một mình đi khắp nơi thì gặp chuyện nhỏ này không đủ gây áp lực cho hắn:
- Linh sủng của phu nhân lúc trước uy hiếp ta thả nó đi, nói là nếu không thả nó sẽ tố cáo với phu nhân nói là ta đánh nó, kêu phu nhân trừng phạt ta. Ta làm sao đánh nó, ai ngờ nó tự đánh mình, đánh tới hộc máu còn lấy vết thương đó uy hiếp ta. Tại hạ thật sự không nghĩ ra, phu nhân cung cấp điều kiện tốt như vậy nhưng tại sao nó không tiếc tự hại mình cũng muốn chạy trốn? Nhưng phu nhân đã có lệnh tìm về nó, dù nó uy hiếp ta cũng vô dụng, ta vẫn bắt nó về. Sự việc là như thế, tại hạ tuyệt đối không đụng vào nó một đầu ngón tay, nếu Nhị tổng quản không tin thì tại hạ đành chịu, nhưng tại hạ không thẹn với lòng!
Vẻ mặt Miêu Nghị bình tĩnh như thường.
- Ta tự đánh mình hộc máu? Có cần khoa trương vậy không?
Hồ ly tinh trợn to mắt hét lớn:
- Trời ạ, từng thấy vô sỉ nhưng chưa gặp ai mặt dày như vậy, nói dối mà không chớp mắt cái nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414837/chuong-1222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.