Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Dương Khánh trầm giọng nói:

- Ta nói là phòng ngừa vạn nhất, ngươi cũng không cần trở về Thập Lục hiệu điểm, chỉ cần ẩn nấp ở gần đó là được, ít nhất ẩn núp cho ta ba ngày, không có biến cố gì thì thôi, nếu có biến cố gì trong vòng ba ngày này là có khả năng nhất. Một khi có việc, ngươi xem tình huống mà quyết định có cần ra mặt tương trợ hay không, nếu ngươi không giải quyết được, cũng không cần lộ diện mạo hiểm, lập tức đến thương hội Tiên quốc cầu trợ.

Thấy bộ dạng nói chuyện kỳ lạ của hắn, Giản Tam Nương ít nhiều có chút lo lắng đề phòng:

- Nếu Đại tổng quản có lo lắng, sao không trực tiếp báo cho đại nhân?

Dương Khánh thở dài nói:

- Ta há có thể không báo, đã nhắc nhở mấy lần, nhưng đại nhân tự có chú ý, chưa chắc chịu nghe ta khuyên, nói nhiều cũng vô dụng, chúng ta làm thủ hạ cũng không nên bức bách, nếu không hiệu quả có thể hoàn toàn ngược lại. Cho nên ta mới lưu ngươi ở lại đây ba ngày để phòng bất trắc. Nhớ kỹ! Nếu đại nhân kịp thời rời khỏi Thập Lục hiệu điểm, trong ba ngày này ngươi cũng phải đi theo đại nhân, một khi có việc cứ làm như ta phân phó, nếu vô sự thì xem như ta quá lo lắng, nhưng chuẩn bị một đường lui đề phòng hậu họa luôn không sai.

Giản Tam Nương gật đầu, nhưng lại chần chờ nói:

- Đại tổng quản, thế lực của thương hội và địa phương luôn như nước giếng không phạm nước sông, chỉ sợ không muốn dễ dàng cuốn vào loại chuyện này, nếu ta đến thương hội Tiên quốc cầu trợ, thương hội không chịu trợ giúp thì làm sao?

Lúc này Dương Khánh trao tặng diệu kế:

- Nếu thương hội không phải chịu ra tay, ngươi hãy nghĩ cách làm lớn chuyện, đi ra ngoài rêu rao ‘Miêu tặc’ gặp phải phiền toái, lực lượng của một mình ngươi có hạn, vì vậy có thể kêu người của Nhất Oa Phong hỗ trợ cùng rêu rao, mau sớm mở rộng hiệu quả, như vậy cũng có thể làm cho địch quân kiêng kỵ sợ ném chuột vỡ đồ, hiểu ý của ta không?

Giản Tam Nương không ngốc, chẳng qua không biết dùng đầu óc mà thôi, ánh mắt sáng lên, bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ý tứ Dương Khánh. Đây là Dương Khánh muốn làm lớn chuyện này nhằm gây áp lực cho thương hội, dù sao danh tiếng ‘Miêu tặc’ bên ngoài cũng không phải tu sĩ phía chính phủ bình thường, ở Tiên quốc cũng là người có địa vị nhất định, chuyện náo lớn, thương hội nhất định sẽ bận tâm đến cảm thụ của thế lực địa phương, còn có cách nhìn của các quốc gia đối với Tiên quốc, nếu thấy chết mà không cứu khẳng định là khó coi.

Lúc này vui lòng phục tùng chắp tay nói:

- Những gì Đại tổng quản phân phó tam nương hiểu rồi, biết nên làm như thế nào.

Dương Khánh khẽ vuốt cằm, lại trịnh trọng nói tiếp:

- Giản Tam Nương, có chuyện này ngươi nhất định phải hiểu, nếu đại nhân không còn sống trở lại hai điện, một khi đổi thành người khác lên đài, chẳng những vị trí tổng quản hai điện của ta không cần thiết tồn tại, mười tám vị Hành tẩu các ngươi càng không thể giữ lại, huống chi chúng ta đã bị đại nhân lôi xuống nước, hiện tại xen lẫn với đám cát phỉ Lưu Vân Sa hải, nếu người khác lên đài sợ là sẽ phủi sạch quan hệ với chúng ta, cho nên an nguy của đại nhân quan hệ đến lợi ích tập thể của tất cả chúng ta, ngươi cần phải nhớ kỹ lời ta nói..., tuyệt đối không thể không xem trọng, nếu không sẽ hại tới chính mình.

Giản Tam Nương nghe vậy vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu nói:

- Đại tổng quản, Tam Nương hiểu sự lợi hại của quan hệ này, nhất định nhớ kỹ giao đãi của Đại tổng quản.

Dương Khánh nói đến đây, chợt vút không rời đi. Giản Tam Nương chắp tay đưa tiễn...

Sáng sớm, hừng sáng, khách sạn Phong Vân, Lão Bản Nương ngồi trước bàn trang điểm, trang phục đoan trang cao nhã, nhưng khó giấu nổi vẻ thướt tha quyến rũ, chỉ tiếc dung nhan như hoa nhưng không có người nào thương tiếc.

Nàng mặc một bộ váy dài màu thiên thanh ra tới cửa, đứng trên sân thượng nhìn chung quanh, có chút hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng đợi cả đêm nhưng vẫn không thấy tên khốn kiếp kia tự chui đầu vào lưới, làm hại mình cả đêm vừa không tu luyện cũng không nghỉ ngơi, ở trên giường trằn trọc trở mình suốt một đêm.

Cũng không biết đám người Vũ Quần Phương không kịp thời mang theo Trình Diệu Uy tìm được Miêu Nghị, hay là đã tìm được biện pháp hóa giải yêu thi tán, hoặc là gặp phải cái gì khác, tóm lại làm hại Lão Bản Nương mong đợi cả đêm, lãng phí một đêm tình cảm, ý nghĩ muốn thu thập người nào đó không đạt được, trong lòng khó chịu bao nhiêu.

Bức tường đất bao quanh khách sạn phía dưới vẫn còn mới, thợ đá dẫn theo tiểu nhị của khách sạn bận rộn một đêm mới đẩy nhanh tốc độ hoàn thành. Trong hành lang cũng vang lên tiếng đinh đinh leng keng cả đêm, thợ mộc dẫn người gấp gáp chế tạo cái bàn mới.

Hôm nay không đi xuống dưới dò xét, Lão Bản Nương tiện tay thả chiếc giường Hương phi, tiến vào bên trong, một cánh tay gối dưới đầu nhắm mắt lại.

Chỉ chốc lát sau thợ mộc và thợ đá chạy tới, hai người nhấc giường Hương phi đã bao trùm màn lụa phấn hồng phi thiên rời đi.

Nơi bọn họ muốn đến nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần, đối với hai người mang kiệu này mà nói không tính là xa. Không bao lâu đã tới lâu đài bằng cát màu vàng đất dựa vào thế trong sa mạc xây dựng mà thành, chính là hang ổ của song hùng Lưu Vân Sa hải.

Lão Bản Nương ngồi giường Hương phi chính là chiêu bài, không ai ngăn cản, tùy ý bay vào bên trong lâu đài nhẹ nhàng hạ xuống.

Giường Hương phi mới vừa dừng hẳn, bên trong lâu đài liền có người nhanh chóng chạy tới, hô vang Phong phu nhân, tự mình giúp Lão Bản Nương kéo rèm lụa, khom người mời Lão Bản Nương xuống kiệu.

Lão Bản Nương chui ra, ngắm nhìn bốn phía hỏi:

- Cầu tổng quản, Hoàng nhị ca và Ngô Tứ ca có ở đây không?

Lão đầu chờ đón một mực cung kính cười nói:

- Tứ gia đang bế quan tu luyện, Nhị gia biết phu nhân hôm nay sẽ tới, đặc biệt lệnh cho tiểu nhân ở nơi này chờ đợi. Trước tiên mời phu nhân vào bên trong dùng trà, tiểu nhân đi báo cho Nhị gia.

- Làm phiền!

Lão Bản Nương gật đầu, quay đầu lại ra hiệu cho thợ mộc và thợ đá cùng đi theo.

Nếu là trước kia khi gặp loại nhân vật như song hùng của Lưu Vân Sa hải, Lão Bản Nương chắc sẽ không mang theo thợ mộc và thợ đá cùng lên đài, bởi vì cấp bậc của hai người không đủ, có nhiều chỗ hai người không thích hợp tiến vào, nếu là trước kia hai người căn bản đều ở bên ngoài chờ đợi. Nhưng sau khi phát sinh quan hệ với Miêu Nghị, bất kể Miêu Nghị có thể thấy hay không, nàng tựa hồ rất quan tâm đến phương diện này, cũng ý thức mang theo người bên mình, tận lực không để xuất hiện tình hình cô nam quả nữ với nam nhân khác.

Thợ mộc thu giường Hương phi cùng thợ đá theo đuôi tiến vào.

Lão Bản Nương mới vừa ngồi xuống, lập tức có người dâng trà, thợ mộc và thợ đá đứng xuôi tay sau lưng nàng, nơi này không có chỗ cho hai người ngồi.

Không đợi quá lâu, Cầu tổng quản liền đi theo phía sau một lão đầu cao gầy từ hậu đường đi ra, đôi mắt chim ưng của lão đầu thật sự rất có uy nghi.

Lão Bản Nương lập tức đứng dậy cười nói:

- Hoàng nhị ca.

Người tới chính là Hoàng Kình Thiên, đi tới bên cạnh hai chiếc ghế xếp song song ở vị trí đầu não, cười nói:

- Đệ muội tới chơi, có lời gì ngồi xuống nói!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.