Chương trước
Chương sau
Trái tim gan ruột Miêu đại điện chủ đau đến run rẩy, hắn vốn nghĩ, một ngàn viên Tiên Nguyên đan mặc dù nhiều, nhưng giá trị chủ dược của bốn vị còn lại luyện chế Tiên Nguyên đan cũng không sai biệt lắm với Huyết Quỳnh Chi, không nói phụ thuốc khác, như vậy tương đương với trên dưới một ngàn viên, gốc cây Huyết Quỳnh Chi này giá trị nhiều lắm cũng chỉ trị giá hai trăm viên Tiên Nguyên đan, ngay cả giúp mình đột phá đến Hồng Liên bát phẩm cũng không đủ, còn không bằng đưa cho Chính khí môn đánh đổi tính toán nhỏ nhặt của mình.

Cách đối nhân xử thế chính là như vậy, có bỏ mới có được!

Ai ngờ con mẹ nó không phải là một ngàn viên, mà là một trăm vạn viên! Cái giá phải trả này cũng quá đắt đỏ! Miêu đại điện chủ đúng là đau đến cắt ruột cắt gan!

Nhưng hắn thoáng hiểu rõ, ngay cả chưởng môn Ngọc Linh chân nhân cũng phải gọi chuyên gia tới nhìn, hai tên tiểu Bạch Liên Bảo Ninh và Bảo Tín thì biết cái gì! Hai tên khốn kiếp này hoàn toàn là dựa vào tỷ lệ hình thể của gốc cây Huyết Quỳnh Chi tính ra, hoàn toàn không hiểu dược tính gốc cây Huyết Quỳnh Chi này tính ra như thế nào.

Lỗ lớn rồi, lỗ lớn thật rồi! Rơi vào cái rãn lớn nhất của vũ trụ rồi! Sóng to gió lớn cũng đã tới, lần này thật sự thuyền lật trong mương rồi! Trong lòng Miêu Nghị cuồng hô, Bảo Ninh, Bảo Tín, hai tên khốn kiếp các ngươi cút ngay tới đây cho tao, lão tử không đánh các ngươi, lão tử sẽ giết các ngươi!

Không trách được xà yêu kia trông chừng thứ này như bảo bối không thả! Miêu đại điện chủ cũng thiếu chút nữa che mặt khóc rồi, trước khi đến đây mình còn cho rằng mình đã đùa bỡn hai tên kia trong lòng bàn tay, hiện tại mới rõ rốt cuộc là ai chơi ai!

Ngọc Linh chân nhân thấy vẻ mặt Miêu Nghị như muốn khóc, trong lòng cũng thầm than một tiếng, đích xác cũng cảm thấy thật đáng tiếc, người trong tu hành ai sẽ quan tâm chờ thêm mười năm, nhưng chỉ là chuyện trong nháy mắt, thở dài nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi cũng không cần băn khoăn trong lòng, ngươi mới ra đời cái gì cũng không hiểu, dù sao hái thì cũng đã hái rồi, chuyện đã xảy ra như vậy, hối hận cũng vô dụng, đừng khó chịu!

Trong lòng ta băn khoăn? Trong lòng lão tử quá mức toan tính rồi! Tất cả các ngươi tự vấn lòng, xem trên khắp thế giới này còn có người nào hào phóng hơn lão tử không? Tại sao lão tử phải băn khoăn? Không sai, ta đúng là mới ra đời, chỉ hận mình có mắt không tròng, cho nên muốn đụng đầu tạ ơn thiên hạ! Trong lòng Miêu Nghị đầy bi thương, trên mặt muốn che dấu cũng không thể che dấu, quá thịt đau rồi, con vịt đến miệng lại bay đi, nhưng còn phải cố giả bộ phối hợp, gật đầu đáp lại lời nói của Ngọc Linh chân nhân.

Ngọc Hư chân nhân đi tới, hiền hòa vỗ vỗ bả vai Miêu Nghị:

- Thật sự không cần khổ sở, nếu ngươi không hái, Chính Khí môn ta khẳng định cũng vô duyên với bảo vật này, cho nên sống trên đời phải biết đủ, làm như vậy cũng không có gì không tốt, đây đều là ý trời!

Quay đầu lại quát Ngọc Luyện chân nhân:

- Sư đệ, chuyện này đã qua, đừng nhắc lại nữa.

Ngọc Luyện chân nhân nghe vậy buông tiếng thở dài, cũng chỉ có thể gật đầu.

Một đám người càng an ủi, Miêu Nghị càng muốn khóc, trong lòng nguyền rủa bọn họ, các ngươi đều là người tốt, ngồi trong nhà cũng có thể nhặt được tiện nghi lớn như vậy!

Chưởng môn Ngọc Linh chân nhân cũng khoát tay áo, hỏi Miêu Nghị:

- Tiểu huynh đệ, đây cũng không phải là bảo vật bình thường, ít nhất có thể luyện chế một trăm vạn viên Tiên Nguyên đan, nếu quy thành những loại linh dược khác, giá trị không sai biệt lắm là hai mươi vạn viên Tiên Nguyên đan, nếu lấy ra buôn bán..., cũng là giá trị không rẻ, ngươi thật sự quyết định từ bỏ đưa cho chúng ta?

Một đám người nghe vậy trong lòng cũng thở dài, vốn là hai trăm vạn viên, nếu cho mấy tu sĩ Tử Liên cửu phẩm trong môn dùng..., có thể trực tiếp tạo nên mấy Kim Liên tu sĩ, cho dù ai tính toán cũng thấy thịt đau.

Miêu Nghị nhanh chóng thu thập tâm tình, quyết đoán trả lời:

- Vãn bối mới ra đời cái gì cũng không hiểu, cũng không luyện đan, nếu giữ bên người cũng vô dụng. Lần này ra ngoài thấy yêu quỷ tàn sát bừa bãi gây hoạ nhân gian, một mình vãn bối năng lực có hạn, còn không bằng đưa cho Chính Khí môn phát huy tác dụng lớn hơn!

Hắn cũng không phải là loại mới ra đời như Bảo Ninh và Bảo Tín, bảo vật như vậy nếu mình không lấy ra thì thôi, hiện giờ đã lấy ra rồi, còn muốn thu hồi? Hắn có chút lo lắng mình có thể không còn sống rời khỏi Chính Khí môn, hoặc là nói có thể còn sống rời khỏi đại điện này!

Cái gì nhẹ cái gì nặng hắn không phải không rõ, cho nên dứt khoát làm lưu manh, nếu đã làm lưu manh thì ai lại nói mấy lời dễ nghe?

Vốn đám người này ít nhiều còn có nghi ngờ với thuyết pháp của Miêu đại quan nhân vừa mới ra đời, nhưng bây giờ trong lòng lại thổn thức, đoán chừng cũng chỉ có loại người mới ra đời mới có thể hào phóng không giữ lại bảo vật thiên địa như vậy.

Chưởng môn Ngọc Linh chân nhân lại vân vê chòm râu trắng nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới, mặt tràn đầy thần sắc tán thành, hỏi:

- Tiểu huynh đệ, một mình tán tu hành tẩu trong thiên địa có chút không nên, Chính Khí môn ta mặc dù bất tài, nhưng cũng là một trong chín đại phái của thế giới này, ít nhiều có thể cung cấp chút che chở cho ngươi, không biết tiểu huynh đệ có muốn gia nhập Chính Khí môn ta không?

Miêu Nghị ngẩn ra:

- Gia nhập Chính Khí môn?

Những người khác nghe vậy cũng sửng sốt, Chính Khí môn hình như chưa từng thu nhận người nửa chừng xuất gia như vậy? Vạn nhất là người môn phái khác phái tới nằm vùng thì làm sao? Làm như vậy không khỏi quá không an toàn.

Nhưng mọi người thử nghĩ lại thấy thoải mái, làm gì có môn phái nào nằm vùng lại lấy ra một gốc cây Huyết Quỳnh Chi đánh đổi như vậy, nếu thật sự là môn phái nào đó có thể có vật này, đợi thêm mười năm nữa giá trị có thể gấp mười lần, đến lúc đó tùy tiện có thể đề thăng một vài Tử Liên tu sĩ thành Kim Liên tu sĩ, có thêm mấy Kim Liên tu sĩ không phải còn tốt hơn loại nằm vùng không biết kết quả như thế nào này sao?

Ngọc Linh chân nhân vuốt cằm nói:

- Đúng vậy, gia nhập Chính Khí môn ta! Tiểu huynh đệ đưa lễ lớn như thế, bổn môn cũng không thể thu nhận suông, nếu ngươi nguyện ý, bổn tọa nguyện thu ngươi làm đệ tử.

Đệ tử chưởng môn! Mọi người nhất thời đưa mắt nhìn nhau.

Những lời này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của người khác, vẻ mặt Miêu Nghị cứng ngắc, ngượng ngùng nói:

- Chưởng môn, chuyện này không phải rất không thích hợp sao?

Ngọc Linh chân nhân nói:

- Không có gì không thích hợp, nếu đổi lại là người bình thường, bổn tọa cũng không thu, Chính Khí môn không thu nhận người bụng dạ khó lường, chỉ cầu người trong lòng có chính khí. Chuyện của ngươi chúng ta cũng nghe Bảo Ninh và Bảo Tín nói rồi, lòng có chính khí, ghét ác như cừu, lúc giết Thành Hoàng (chỉ thần cai quản một thành) từng nói ‘chỉ cầu không thẹn với lương tâm, không sợ Thiên Lôi cuồn cuộn’, trên đường lại hạ mình cứu tế nạn dân. Đáng quý hơn chính là, xem tài vật như cặn bã, ngay cả Huyết Quỳnh Chi quý giá như thế cũng có thể chắp tay đưa người, đây là tấm gương mẫu mực của Chính Khí môn, ngươi chính là đệ tử mà Chính Khí môn mong muốn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.