Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói
Thấy Lưu lão hán hơi khẩn trương, Miêu Nghị cười nói:
- Đại thúc đừng ngại, đừng coi ta là thân thích của Lương vương mà cứ coi như người bình thường thôi. Thực ra đúng như đại thúc nói, tại hạ không rành thế sự, vậy nên hôm nay định đi theo đại thúc học hỏi thêm kiến thức về dân tình thế thái, sau này sẽ có hậu tạ!
Thấy hắn dễ gần, Lưu lão hán cũng dần yên lòng.
Rất nhanh, sau khi quan sát hết đông tới tây khu chợ buôn bán, Miêu Nghị phát hiện ra tiền nơi này và Tiểu thế giới không giống nhau. Nơi này không ngờ lại dùng kim ngân và tiền đồng, không thấy ai dùng tinh tệ gì cả, làm Miêu Nghị không nói nên lời.
Kim ngân trên tay hắn cũng có một chút, nhưng không phải là loại tiền mà nơi này sử dụng, mà đều là trang sức các loại.
Không bao lâu, trong một quán trà lâu, một vị lão đầu có hàm râu dê đang ngồi, phía sau có vài tên cầm đao, một vị quân sĩ canh cửa thành trước đó cũng ở bên cạnh, chỉ Miêu Nghị đang khoanh tay đứng bên cạnh Lưu lão hán trong khu chợ, thấp giọng nói:
- Hứa gia, chính là hắn!
Một vị cầm đao phía cũng lập tức trầm giọng nói:
- Hứa gia, chúng ta nên nhanh bắt hắn lại.
Hứa gia phất tay áo,
- Người này khí độ bất phàm, không giống gian tế lẻn vào, xem lai lịch một chút rồi nói sau.
Rồi hướng về phía quân sĩ nói:
- Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414620/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.